Thật ra đã hơn một năm nay Chu Hựu Hựu chưa từng gặp bố Phó Lâm, Phó Kỳ Xương, ngay cả công ty ở gần như vậy cũng chưa từng thấy ông ghé qua bao giờ, giống như người này đã bốc hơi khỏi mặt đất luôn vậy.
Khi đó Chu Hựu Hựu không hiểu, cho tới bây giờ mới biết nguyên nhân Phó Kỳ Xương trốn ra nước ngoài, liên quan tới nộp thuế, không cẩn thận chỉ sợ bị cảnh sát đưa đi mất.
Đã hơn một năm kể từ lúc Phó Kỳ Xương tìm tới Phó Lâm, khi đó ông đã sớm chuẩn bị xong việc ra nước ngoài. Công ty lớn như vậy, tất nhiên ông không thể chỉ đi đường thẳng, lúc cùng đường mới tìm tới Phó Lâm. Công ty vận hành có hệ thống, nhưng thiếu đi một người lãnh đạo, Phó Kỳ Xương không cam tâm chắp tay dâng tâm huyết cả đời mình cho người khác, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin con trai mình.
Dù sao cũng là người thân, Phó Lâm là người ngoài lạnh trong nóng, điểm này Phó Kỳ Xương cũng hiểu rõ. Tuy rằng trước nay ông ít khi quản giáo Phó Lâm, nhưng chi phí ăn mặc đủ thứ ông cho, Phó Lâm đều ghi nhớ trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy Phó Lâm kiên trì tới làm tổng giám đốc, dù sao anh cũng mới 21 tuổi, ai có thể phục chứ? Vừa hay lúc ấy công ty lại gặp phải nguy cơ phá sản, mọi người trông ngóng xem bao giờ Phó Lâm ngã xuống, lại ngóng trông xem anh có thể làm được gì.
Bán nhà vay nợ, tìm kiếm nguồn hàng mới, một mình anh chống đỡ tất cả. Chuyện công việc anh chưa từng nói nửa câu với Chu Hựu Hựu, một chút khổ cực cũng không nói lời nào.
Yêu xa nửa năm, một mình anh cô độc ở Quảng Châu, bắt đầu công việc từ số âm, người khác bình thường tám giờ tan làm, anh hận không thể ở lại công xưởng tới mười hai giờ để làm việc.
Từng quy trình cách vận hành máy móc, anh đã có thể hiểu được tất cả. Phó Lâm dùng một năm nắm rõ mọi thứ trong tay, vào cuộc họp anh đã có thể đưa ra ý kiến chuyên nghiệp.
Đó chính là Phó Lâm, người trẻ tuổi khiến cả công ty trên dưới kính nể.
Lãnh đạo được một công ty không phải chỉ cần mỗi sự cố gắng, Phó Lâm còn phải học tập rất nhiều kiến thức quản lý khác nhau.
Mà người có thể an ủi tinh thần Phó Lâm chỉ có duy nhất Chu Hựu Hựu mà thôi. Khi anh mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy Chu Hựu Hựu sẽ muốn cố gắng thêm, vì cô mà xây dựng một cuộc sống tốt hơn, anh nhớ những đêm được ôm cô trong ngực, chỉ cần nhớ đến cô, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.
Bây giờ mọi việc đã qua, chuyện trốn thuế gì đó đã giải quyết xong hết, Phó Kỳ Xương dương dương tự đắc trở về, vẫn là một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn.
Cho nên, khi nhìn thấy Phó Kỳ Xương, sắc mặt Chu Hựu Hựu không được tốt lắm, mặc kệ ông là bố Phó Lâm, cô nói, “Chú ơi, tha thứ cho cháu nói thẳng, chú đúng là người đàn ông ích kỉ không có trách nhiệm.”
Lời nói của Chu Hựu Hựu khiến ông có chút bất lực.
Phó Lâm ngồi một bên uống trà, khóe miệng khẽ nhếch.
Phó Kỳ Xương xấu hổ cười cười, quay đầu nháy mắt với con trai.
Xem ra con dâu tương lai không thể chọc vào.
Dáng vẻ Phó Lâm như khoang tay đứng nhìn, “Bố cứ kí vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần là được, giữa bố con ta không cần quanh co lòng vòng.”
Phó Kỳ Xương bất đắc dĩ đỡ chán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện xảy ra một năm nay ông đều biết hết.
Nhưng ông vẫn cười cầm lấy bút máy, tại phần chuyển nhượng cổ phần kí tên mình lên.
Từ nay về sau, Phó Lâm trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Mà ngay sau đó, anh lại chuyển 5% cổ phần dưới danh nghĩa của mình cho Chu Hựu Hựu.
*
Lần này Phó Kỳ Xương cũng không ở lại lâu, chuyện cần bàn với Phó Lâm cũng đã bàn xong, vả lại, nhìn thấy thái độ của con dâu tương lai, trong lòng ông vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng mà lúc này, ai cũng nhìn ra Chu Hựu Hựu bất mãn trong lòng.
Chu Hựu Hựu thật sự rất rất không vui, cô luôn có thói quen đứng trên góc độ người khác để suy nghĩ, vừa nghĩ tới nếu như bố mẹ mình để lại cho mình một cục diện rối rắm như vậy, liệu cô sẽ nổi điên hay không?
Lúc trước Phó Lâm đang học y đến năm thứ ba, vì chuyện này mà uổng phí ba năm tuổi trẻ của anh, mỗi khi Chu Hựu Hựu nghĩ tới lại đau lòng không thôi.
Phó Lâm thấy dáng vẻ này của Chu Hựu Hựu, đưa tay ôm cô vào lòng, “Em nhìn xem, bố anh cũng bị em dọa cho chạy mất rồi.”
“Ông ấy còn biết trở về à? Sao không ở lại Mỹ luôn chứ?” Lời này cô cũng dám nói trước mặt Phó Kỳ Xương, đừng nhìn bình thường cô dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trong lòng vẫn rất giống mẹ mình, lời gì cũng dám nói, nhất là khi cơn giận lên tới đỉnh đầu.
Phó Lâm nhịn không được, cúi đầu hôn lên môi Chu Hựu Hựu. Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, lại còn vì chuyện của anh mà tức giận, trong lòng anh