Năm nay Quảng Châu có tuyết rơi, Chu Hựu Hựu đã đợi hơn một năm rồi.
Hầu như mọi người ở Quảng Châu đều rất mong đợi đợt tuyết này, mấy người bạn ở Quảng Châu của Chu Hựu Hựu đều đăng ảnh đi chơi tuyết, cuối cùng cô cũng biết những người nhìn thấy tuyết còn hưng phấn hơn cả cô.
Nhưng mà đợt tuyết này cũng không kéo dài, cũng tan khá nhanh, giống như còn không chờ người ta ăn mừng nó đã ảm đạm ra đi.
Chu Hựu Hựu vẫn hưng phấn như cũ, dù như thế nào cô vẫn thích tuyết rơi, cô đứng bên cửa sổ nhìn từng đợt mưa tuyết, định lấy ô đi xuống dưới thì bị Phó Lâm ngăn cản lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, cùng nhìn ra cửa sổ, “Trời mưa rồi em xuống làm gì?”
Cô sửa lại lời anh, “Là mưa tuyết.”
Anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy cô rồi nhìn ra cửa sổ.
Nói cũng lạ, không hiểu sao hôm nay trong lòng đột nhiên có chút rầu rĩ, là một loại tâm tình âu lo, nôn nóng. Phó Lâm có chút đứng ngồi không yên, cẩn thận nghĩ lại, khoảng thời gian này trôi qua vô cùng tĩnh lặng, không có chuyện gì không như ý cả, cho dù ngoài cửa là một màn tuyết rơi cũng không thể ngăn cản tâm tình suy sụp uể oải của anh.
Thời tiết Quảng Châu vẫn luôn ấm áp hôm nay cũng hạ xuống 0 độ, đôi khi trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài.
Phó Lâm ôm chặt Chu Hựu Hựu.
Cô vỗ lên tay anh, cười nói, “Nào, em sắp không thở được rồi.”
Lúc này anh mới ý thức tới mình không khống chế được lực đạo.
“Anh xin lỗi.”
Chu Hựu Hựu cảm thấy Phó Lâm có chút kì lạ, xoay người ôm lấy eo anh, “Anh làm sao vậy?”
Anh lại không nói gì, chỉ lắc đầu, “Không sao cả.”
“Công việc không như ý sao? Anh nói cho em biết đi.” Chu Hựu Hựu lắc lư.
Phó Lâm khẽ mỉm cười, “Cũng không phải.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Chu Hựu Hựu vẫn cảm nhận được hôm nay anh không thích hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối tuyết ngừng rơi, Chu Hựu Hựu có chút thổn thức, “Sao lại nhanh vậy chứ?”
Phó Lâm cười, “Bao nhiêu năm Quảng Châu không có tuyết rơi rồi, em phải biết đủ chứ.”
Chu Hựu Hựu không vui bĩu môi.
Phó Lâm còn nói, “Chờ thêm một thời gian nữa, đưa em đi Đông Bắc ngắm tuyết được không?”
Lúc này cô mới vui vẻ trở lại, “Nói lời giữ lời đó.”
“Em thấy lần nào anh không giữ lời chưa?”
“Hừ, thường xuyên luôn.”
Đêm đã khuya, hai người chui vào chăn ôm nhau ngủ.
Đến tối muộn, Chu Hựu Hựu mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô còn cho rằng mình nghe nhầm, lúc sau mơ mơ màng màng mở mắt thấy Phó Lâm đã ngồi dậy.
Trong phòng chỉ mở một bóng đèn ngủ.
Chu Hựu Hựu mệt mỏi hỏi anh, “Sao vậy?”
Cô theo thói quen đưa tay ôm anh, cọ cọ ở phía sau lưng.
Phó Lâm chậm rãi nằm xuống, đưa tay vòng ôm lại Chu Hựu Hựu, nói rõ từng câu từng chữ, “Hựu Hựu, vừa rồi bà ngoại gọi điện thoại cho anh.”
Mệt mỏi của Chu Hựu Hựu biến mất quá nửa, đêm khuya bà gọi tới, nhất định là có chuyện quan trọng, “Ừm… sao vậy?”
Đợi một lát không có câu trả lời, Chu Hựu Hựu ngẩng đầu lên nhìn.
Phó Lâm đã chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhìn giống như người đi ngủ bình thường.
Chu Hựu Hựu đưa tay muốn tắt đèn ngủ, lại bị anh cầm lấy tay, anh mở mắt ra nói, “Ông ngoại anh qua đời rồi.”
*
Chuyến bay sớm nhất từ Quảng Châu tới Châu Nam là sáu giờ sáng.
Bốn giờ sáng hai người rời giường thu xếp đồ đạc đi tới sân bay, sắc trời bên ngoài vẫn tối đen như mực, trên đường không có một chiếc xe nào, sau khi đến sân bay mới thấy được một chút náo nhiệt.
Dù tuyết rơi ở Quảng Châu rất