Thiên Bình tỉnh giấc và thấy bản thân trong một căn phòng xa lạ. Mọi thứ ở trong căn phòng này đều xa hoa, lộng lẫy, có thể đây là Nguyệt gia. Một người hầu nhẹ nhàng đẩy cửa vào với thau nước ấm trên tay, cười cười.
"Tiểu thư dậy rồi, để tôi giúp người lau mặt, Lam tiểu thư đợi người ở dưới phòng ăn"
Cô đã trải qua một đêm thật dài. Một đêm Giáng sinh bi kịch mà cô tưởng rằng mình sẽ bị ám ảnh nó đến hết đời. Vậy mà mọi nỗi buồn lại nhẹ nhàng tựa lông hồng nhẹ nhàng bay đi sau một đêm.
Nguyệt Vân Lam ngồi chờ cô ở phòng ăn, tay cầm một vật gì đó mà nắm chặt.
"Chị... em đưa chị cái này..."
Đêm qua, một chiếc usb vỡ vụn được chuyển về Nguyệt gia, nhưng rất may dữ liệu trong đó vẫn còn nguyên. Vân Lam đã không biết nên làm gì với nó, sau cùng thì, vẫn nên nói ra tất cả.
"Đây là chiếc usb ghi lại bằng chứng giả về việc hội học sinh không làm việc nghiêm túc..."
Thiên Bình nhẹ nhàng cầm chiếc usb lên, cắm vào máy tính.
"Đây chẳng phải là lúc bọn chị chơi bộ boardgame mà trường tặng sao?"
"Mọi chuyện đều do ba em sắp sẵn, nhằm đuổi học mọi người..."
"Nhà trường đổ hết mọi việc lên hội học sinh, nhằm khiến mọi người kiệt sức và đồng thời giảm thành tích học tập. Tiếp đó cho mọi người nghỉ ngơi, gửi boardgame đến, nhân lúc mọi người chơi đùa sẽ bí mật đặt camera ẩn và quay lại. Vì thành tích hội học sinh quá xuất sắc, vậy nên, các duy nhất để đuổi học là khiến hội học sinh mang tai tiếng, cụ thể là không làm việc và có qua lại, bao che cho Nam Thiên Yết..."
Thiên Bình điềm tĩnh xem đoạn video ngắn. Cô có chút trầm tư, chẳng phải mọi thủ đoạn trên là do Vân Lam sắp xếp sao? Nhà trường sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện ngu ngốc như đuổi hội học sinh chỉ vì chúng lập dị, càng không bao giờ dùng cái thủ đoạn trẻ con như lợi dụng dư luận để đuổi họ. Chắc chắn chuyện này có ai đứng sau, Nguyệt Vân Lam đơn giản chỉ là người thực hiện.
Rõ ràng nhà trường có thể cho hội học sinh nghỉ học nếu họ muốn, nhưng đuổi học không có lí do sẽ mang đến nhiều tai tiếng cho nhà trường, chưa kể trong hội học sinh đều là con nhà có danh tiếng hoặc nhân tài.
"Nhà trường sẽ dùng cái thủ đoạn này để đuổi tụi chị đi sao?"
Vân Lam nhìn người con gái sắc sảo ngồi bên, đúng là không thể giấu được người của hội học sinh.
"Vì hội học sinh toàn những kẻ lập dị, không đúng với chuẩn mực, thứ ta cần ở xã hội là những đứa trẻ lễ phép, nghe lời, tài năng và có ích..."-Vân Lam vô thức nói lại những lời cha cô đã nói về hội học sinh
"Ai đã nói những lời như vậy?"
"Cha em"
Thiên Bình cô hiểu rồi. Nếu là Nguyệt lão gia thì không có gì lạ. Ông ta vốn có tiếng trong việc đóng góp cho nền giáo dục nước nhà. Thậm chí ngôi trường ABC, được ví như XYZ thứ hai, cũng là do ông tài trợ xây. XYZ thật ra phần lớn cũng là ông ta quyên góp. Với mục đích đào tạo ra những "nhân tài" giống nhau 100%, hoàn hảo, có đầu óc và nghe lời. Vì vậy sự xuất hiện của những cá nhân như hội học sinh quả là đã khiến ông chướng mắt.
"Phiền thật đấy, hết Mạn gia lại đến Nguyệt gia. USB em thích dùng thế nào thì dùng, giờ gọi xe cho chị về Mạn gia đi."
...
Mệt mỏi bước vào Mạn gia, Thiên Bình chỉ muốn vào phòng mình đánh thêm giấc nữa thôi. Đêm qua quả thật là ngủ rất ngon, nhưng chắc do cô khóc lóc đến khá muộn, nên ngủ không đủ. Vậy mà...chậc, mới về đến cửa đã bị gọi vào phòng khách là sao đây. Cô chỉ muốn ngủ thôi mà... Dù sao thì cũng nên chỉnh trang lại