Khu vườn mê cung
Bạch Lãng từ trong mộng tỉnh lại, nhìn thấy cây chanh ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang tràn vào. Gió biển khẽ vén rèm lên, để lộ ra đại dương xanh biếc không một chút tạp sắc.
Cậu cảm thấy có chút không thực tế.
Dường như mới hôm qua cậu còn ngồi một mình trong ký túc xá của trường, mỗi ngày đều lo lắng về cuộc sống sau khi tốt nghiệp của mình và cảm thấy băn khoăn không biết mình có nên đến Châu Âu hay không. Gia đình cậu ở xa bên kia đại dương, trong tay cậu chẳng có gì ngoài cây vĩ.
Nhưng bây giờ, mỗi ngày cậu thức dậy đều nhìn thấy mặt trời, biển và hoa, tất cả những thứ chỉ gắn liền với cái đẹp. Thần tượng yêu thầm trở thành người yêu thân mật nhất, họ yêu nhau say đắm và ở bên nhau gần như 24 giờ mỗi ngày, trao đổi âm nhạc, tâm hồn hay thể xác.
Cậu và Kỳ Tư Niên dường như không có khoảng thời gian chạy đua mà những cặp đôi khách cần, cũng không cần sự mở màn, giới thiệu hay mở đầu, họ cứ thế bước vào đoạn cao trào của đoàn nhạc, chìm đắm trong cảm xúc yêu đương cuồng nhiệt liên tục.
Giống như sinh ra đã là của nhau.
Những ngày sống ở Positano thật yên bình và tươi đẹp nhưng cũng rất ngắn ngủi.
Bạch Lãng mỗi ngày đều ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, thức dậy, ăn bữa sáng Kỳ Tư Niên làm cho mình, tận tâm học cách xới đất, tưới hoa cỏ trong sân. Thỉnh thoảng cậu sẽ đến bãi biển để bơi cùng Kỳ Tư Niên, đồng thời cậu cũng thử lướt sóng và chơi dù lượn với một số ông chú yêu thích thể thao trong thị trấn.
Phần lớn thời gian, cậu thích nắm tay Kỳ Tư Niên đi dạo trong thị trấn nhỏ dưới ánh nắng mùa hè, như thể cậu đã nghỉ hưu sớm. Khi đi bộ chán, cậu mua một chiếc gelato do chính cựu tổng thống làm, và khi đi dọc con hẻm về nhà, cậu sẽ ăn hết miếng cuối cùng.
Dưới gốc cây chanh bên sân ngoài cửa sổ, Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên cùng nhau hoàn thành một bản song tấu mới – một bản nhạc dài ngọt ngào. Những hòa âm dài và tinh tế, đường nét hài hòa, từng nhịp điệu, từng biến tấu đều thể hiện trọn vẹn sự rung động của tâm hồn trong tình yêu giữa hai người.
Thời gian dường như đã lắng xuống, trước khi cậu kịp nhận ra thì thời hạn nghỉ lễ đã đến gần.
Trong khoảng thời gian này, hàng xóm của Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên đã nhiều lần thay đổi. Phần lớn là khách du lịch ở lại từ một đến hai ngày, người duy nhất không thay đổi chính là ông Downey, ông chủ nhà ngày ngày thong dong dạo chơi khắp nơi.
Sau này Bạch Lãng mới biết họ của ông Downey thuộc về một gia đình giàu có rất nổi tiếng ở Ý, vào thời kỳ thịnh vượng nhất, họ thậm chí còn sở hữu gần 2/3 tài sản của toàn bộ bờ biển Amalfi.
Quen nhau lâu, Bạch Lãng rất thích ông Downey. Ông có tính cách táo bạo, phóng khoáng và không hề có chút khách sáo nào, dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng ông vẫn ngày ngày nghị lực như một đứa trẻ. Mấy ngày trước, ông còn đặt mua một cây đàn cello vô giá, đòi học cách chơi nó từ Bạch Lãng, nhưng chỉ sau vài buổi học ông đã vứt nó sang một bên.
Nghe tin Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng chuẩn bị rời Positano và trở về Vienna, một buổi chiều, ông Downey chính thức mời họ đến khu vườn riêng của mình.
"Cháu đi được sao?" Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên nhìn nhau, lộ ra vẻ vui mừng: "Nghe nói nó không mở cửa cho công chúng."
"Đương nhiên, tôi không muốn mở khu vườn bí mật của mình thành một điểm thu hút bán vé. Mất đi sự bí ẩn sẽ mất đi niềm vui." Ông Downey nhún vai nói, "Những người đến đó đều là bạn của tôi."
Bạch Lãng chớp mắt: "Cháu đoán toàn bộ Positano đều là bạn của ông phải không?"
"Cháu nói đúng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nơi đây chào đón vị nghệ sĩ âm nhạc trẻ tuổi." Ông Downey đưa tay cởi mũ chóp trên đầu, nháy mắt mấy cái với Bạch Lãng, "Tin tôi đi, nó nhất định sẽ khiến cháu cả đời khó quên."
*
Khu vườn này nằm trên đỉnh Positano, điểm cao nhất của vách đá và có thể ngắm nhìn toàn bộ bờ biển khi đi bộ trên cây cầu có mái che.
Bạch Lãng cùng Kỳ Tư Niên thay quần áo, chậm rãi đi lên cầu thang đá. Đầu đường có những cây chanh vàng và vài cửa hàng nhỏ rải rác trên đầu đường, đi được một đoạn thì rẽ vào con đường bằng phẳng, tường hai bên phủ đầy hoa đổ xuống như thác nước, điểm xuyến lên gạch và ngói thời trung cổ thêm cổ điển và xinh đẹp.
Bậc đá không dài nhưng được làm rất cẩn thận, cách nhau một khoảng nhất định, bên trên là mái hình vòm, bên dưới đặt các tác phẩm điêu khắc, có hình từ thần Cupid đến thần Vệ Nữ, có nhiều hình mà Bạch Lãng không thể nhận ra.
Nhìn lên trên, những bậc đá dẫn lên bức tường cao và cây cầu có mái che được xây dọc theo vách đá trên đỉnh tường.
"Ông Downey giàu quá!" Bạch Lãng cảm thán, "Cứ như ông ấy sở hữu một lâu đài vậy"
"Đây đúng là lâu đài." Kỳ Tư Niên mỉm cười, an tĩnh nhìn phía trước, "Bên trong sân như một mê công lớn phủ đầy hoa. Khi tôi nhìn thấy bức ảnh của ông Downey, tôi đã thấy có lẽ nó giống như trong chương nhạc của Wagne."
Bạch Lãng suy nghĩ một lát rồi hiểu ý anh, cậu cười hỏi: "Lâu đài phép thuật của Klingsor?"
—— Bậc thầy Wagner tuyên bố đã được Amalfi truyền cảm hứng để viết màn thứ hai của vở opera 《 Parsifal》: Lâu đài phép thuật của Klingsor. Thành phố kỳ diệu này tràn ngập những bông hoa đẹp nhất thế giới, những người phụ nữ xinh đẹp với thân hình gợi cảm trong bộ vải tuyn hát những bài hát tìm kiếm người yêu cả ngày lẫn đêm với giọng hát tuyệt vời.
Kỳ Tư Niên cười gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Bạch Lãng.
"Khu vườn mộng ảo đẹp nhất thế giới, một vùng đất dịu dàng đầy cám dỗ và ngọt ngào." Bạch Lãng nghĩ đến một số tình tiết trong vở kịch, không nhịn được đan mười ngón tay cùng Tề Tư Niên xoa xoa, "Lỡ may em đến ngắm nó rồi không muốn đi làm nữa thì sao bây giờ?"
"Điều đó cũng không có gì là xấu." Kỳ Tư Niên cười nhẹ, khóe môi cong lên, "Tôi sẽ đi cùng em nhé? Có lẽ chúng ta có thể bán gelato ở lối vào thành phố phép thuật, thông báo rằng gelato của chúng ta được thêm vào chén thánh ma thuật nguyên chất."
Bạch Lãng cảm thấy lời này của Kỳ Tư Niên thật ngốc nghếch, nhưng lại vô cớ khiến cậu bật cười lớn. Cậu không muốn để Kỳ Tư Niên phát hiện, vì thế cúi đầu dán vào cánh tay Kỳ Tư Niên.
Kỳ Tư Niên dùng ngón tay nhéo nhéo