Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hoa hồng và biển.
Kỳ Tư Niên mỉm cười nhìn cậu, không nói gì. Một lát sau, Bạch Lãng thấy anh nâng tay lên, che mắt mình bằng một thứ gì đó.
Bạch Lãng sửng sốt một lát mới chợt nhận ra đó là gì, đó là chiếc dây treo đàn violin của Kỳ Tư Niên được làm bằng da mềm, phía sau có khóa kim loại có thể điều chỉnh độ dài. Da mềm tạo cảm giác thô ráp khi cọ vào sống mũi – đó là chữ ký mạ vàng chạm nổi của Kỳ Tư Niên, tỏa ra mùi đặc trưng của Kỳ Tư Niên.
"Thủ trưởng." Bạch Lãng có một chút căng thẳng, theo bản năng gọi anh.
Kỳ Tư Niên khựng lại: "Em không thoải mái sao?"
Bạch Lãng thở phào nhẹ nhõm nói: "Không, chỉ là em chưa chuẩn bị tinh thần thôi."
"Đừng sợ." Kỳ Tư Niên nói: "Tôi có quà cho em."
Tâm trạng Bạch Lãng vừa hưng phấn lại vừa hồi hộp. Tầm nhìn của cậu bị chặn và cậu không thể nhìn thấy gì, ngoại trừ thính giác của cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm. Cậu nghe thấy tiếng quần áo của Kỳ Tư Niên ma sát và tiếng thở ngày càng gần nên ngoan ngoãn ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh.
Kỳ Tư Niên chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, không nán lại quá lâu, rất nhanh đã buông Bạch Lãng ra.
Bạch Lãng nghe tiếng sóng biển xào xạc từ xa vọng lại, hòa quyện với tiếng gió thổi qua kẽ lá xanh, trở thành tiếng vang mênh mông giữa trời đất.
"Thủ trưởng?"
Cậu không nhận được câu trả lời nào, cảm thấy rất bất an, không khỏi đưa tay mò mẫm, vô thức muốn kéo chiếc khóa kim loại sau đầu mình ra.
"Thủ trưởng, anh còn ở đó không?"
Đúng lúc này, bàn tay khô ráo của Kỳ Tư Niên dịu dàng đè tay cậu lại: "Tôi ở đây."
Bạch Lãng nghe được tiếng anh, nghe lời dừng lại.
Cậu đứng đó, cảm thấy Kỳ Tư Niên nhanh chóng nắm lấy tay mình, dùng ngón út móc ngón út của cậu, đầu ngón trỏ cẩn thận xoa dọc theo đường lòng bàn tay cậu, vừa giống an ủi, vừa giống như ngọt ngào giữa đôi tình nhân..
Lúc đi vào, Bạch Lãng nghe thấy phía trước truyền đến một giai điệu rất nhẹ nhàng, hình như là giai điệu của Wagner. Nhưng bây giờ ngay cả tiếng động nhỏ này cũng đã biến mất, khu vườn rộng lớn đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Trước mắt Bạch Lãng chỉ có những tia sáng lờ mờ, lúc này, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên rất nhiều cảm xúc khó tả. Cậu ngừng nói, chỉ đi theo Kỳ Tư Niên, cảm nhận mặt đất đá gồ ghề dưới chân, rồi bước đi lên cỏ mềm.
Trong không khí tràn ngập hương thơm mơ hồ của hoa. Bạch Lãng hít sâu một hơi, đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được một giai điệu đột nhiên truyền vào tai.
— Chắc hẳn cậu nên quen thuộc với giai điệu này.
Bạch Lãng ngây người đứng đó, gần như ngay khi nốt nhạc đầu tiên vang lên đã có kết luận.
Bộ ba âm trưởng nhạt ban đầu đã bị phân ra thành vô số biến tấu tuyệt đẹp, từ những âm tiết ký hiệu đơn giản và sạch sẽ dần dần nhập vào độ rung phong phú, âm bội cực độ cùng cung nhảy được thêm vào, nhịp bốn một lần nữa được lấp đầy, biến thành một giai điệu tuyệt đến không thể diễn tả. Tiến trình hợp âm ngày càng trở nên khó nắm bắt, cảm xúc và nốt nhạc được xếp chồng lên nhau, tạo ra hiệu ứng đầy màu sắc và lộng lẫy.
Giai điệu thuộc về xương cốt, máu thịt của Kỳ Tư Niên.
Bạch Lãng chấn động đến không dám thở mạnh.
Những sợi dây đàn như tan vào trong nắng chói chang, mỗi nốt nhạc được anh thổi vào một sức sống mới, tuôn ra với âm sắc tráng lệ, những nốt cao vang như chim cưỡi trong gió, còn âm trầm dày như đại dương vô biên.
Chỉ có Kỳ Tư Niên, chỉ có thể là anh.
Bạch Lãng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó mọc lên, sau đó nhanh chóng lớn thành một cây đại thụ che khuất bầu trời và mặt trời.
Cậu không nhịn được nữa đưa tay cởi sợi dây trói buộc mắt mình lại.
Xung quanh không còn bóng dáng của Kỳ Tư Niên nữa, chỉ còn thấy những bó hoa hồng đỏ rực lớn hiện ra. Chúng nở rộ trong gió biển và ánh nắng, với màu sắc rực rỡ nở thành từng nhóm và tạo thành một đại dương ấm áp với tông màu trong trẻo và sống động.
Tiếng đàn violin hay đến nỗi nó bay tới thiên đường và sẽ không bao giờ chết.
Gương mặt và đôi mắt Bạch Lãng hơi nóng lên, ánh nắng chói chang gần như đốt cháy linh hồn cậu. Trong mơ hồ, dường như nghe thấy niềm vui triền miên cùng linh hồn đến chết cũng chưa rời.
Đây là tình yêu không thể thay thế của cậu.
Không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn của hoa hồng, chúng không bị che khuất, không bị ràng buộc, nở rộ trên đỉnh vách đá thành một khung cảnh tươi sáng và sống động mà không ai biết đến. Giữa những bông hoa nở phía xa, nghệ sĩ violin điển trai giương cây vĩ lên và kết thúc giai điệu bằng một hợp âm trưởng đơn giản, trở về với thiên nhiên.
Kỳ Tư Niên buông đàn trong ray xuống, mỉm cười dang rộng vòng tay với Bạch Lãng,
Bạch Lãng đã đứng đó rất lâu, lòng bàn tay gần như ướt đẫm mồ hôi. Cậu sững sờ một lúc, đôi mắt lập tức ngấn nước. Cậu cảm thấy như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào kéo dài triền miên, đến nỗi khi bước dọc theo bức tường hoa hồng, đôi chân cậu có hơi yếu sức.
Bạch Lãng dừng lại một chút, sau đó vụt chạy tới, nhào vào trong ngực Kỳ Tư Niên, ôm thật chặt.
Kỳ Tư Niên vốn đã chuẩn bị đón tiếp cậu, nhưng anh vẫn bị đà của Bạch Lãng lùi lại một bước.
"Sao anh lại biết hợp âm này?" Bạch Lãng vùi đầu vào bên vai Kỳ Tư Niên, đưa tay vội vã lau nước mắt, khàn tiếng nói năng lộn xộn, "Đây chỉ là một đoạn em tùy tiện viết vào hai năm trước, anh khi nào thì...... Không đúng, làm sao anh có