Hắn xuống nhà thì thấy mẹ làm bánh bông lan, rất nhiều là đằng khác, mọi bữa bán thì cũng chỉ làm vừa phải thôi. Mẹ còn cần thật để bánh vào hộp nhựa nữa, Khang thắc mắc:
- Mẹ đem đi đâu ạ?!
- Con đem qua nhà cô Tú hộ mẹ với, nhà cô ấy đi ngay chỗ đường XYZ đi vào là được, con biết chứ?!
- Con biết mà - hắn cười.
- Tại vì nghe cô kể đứa lớn rất thích ăn bánh bông lan. Nên hôm nay mẹ làm nhiều gởi qua. Con nhớ lịch sự kho gặp cô đấy nhé.
À... Đứa lớn, ra là nó. Thích bánh bông lan sao?! Hắn cười rồi bảo mẹ lên lầu thay quần dài rồi sẽ đi ngay.
Hôm nay là thứ bảy, nên mama đích thân xuống bếp. Đứa em thì nói là đi học nhóm, còn nó thì ngồi xem phim ngay ở phòng khách. Bỗng dưng có tiếng chuông cửa, vù bếp đối diện chỗ phòng khách, không ngăn lại bởi bức tường nào cả. Mẹ vừa nấu ăn vừa nói:
- Con ra mở cửa xem ai đấy?!
- Dạ.
Nó mệt mỏi lết thân khỏi ghế sofa. Vừa mở cổng đã thấy hắn ta đứng đó, trên tay còn cầm bao nilon. Nó muốn đóng ngay cửa nhưng vì phép lịch sự nên liền nói:
- Nhà không đặt cái gì hết. Cậu về vui vẻ.
Tính đóng lại thì hắn nắm lấy cánh cửa, nó kéo mãi cũng không được, hắn đáp:
- Mẹ tôi nhờ đem cái này sang, cô nghĩ tôi muốn đến gặp cái bản mặt cô lắm hả?!
- Ủa, Khang con... - Mẹ nó ở đâu đi ra - vào nhà uống nước rồi về.
- Vâng ạ.
Hắn được thế, lấy sức đẩy mạnh cửa làm nó cũng phải lùi lại mấy bước, khi vào trong còn cố tình đụng vào vai nhau một cái rõ đau, kiểu:
Há há... Tôi vào được rồi
Nó xoa xoa chỗ vai, nhăn mặt khó chịu:
- Cái đồ đáng ghét.
Rồi cũng ngậm ngùi đóng cổng và đi vào nhà. Mẹ nó niềm nở, vừa rót nước mời vừa hỏi:
- Có chuyện gì không con?!
- À, không có gì đâu - Hắn đưa túi ni lông lên - Mẹ nhờ con đem qua mấy cái bánh bông lan ạ.
- Trời ạ. - Mẹ nó nhận lấy rồi nói với nó - con ra bếp lấy dĩa với nĩa qua đây ăn chung đi. Vừa ăn vừa nói chuyện.
Nó nghe lời mẹ, chán nản đi xuống bếp rồi lại trưng cái mặt không sức sống đó đem dĩa và nĩa lên đặt ra trước mặt cả ba. Cô Tú mở túi ra, nó như được thức tỉnh nhờ sự lộ diện của chiếc bánh... Màu nâu vàng mê hoặc đó. Thật là chỉ muốn vồ vào ăn thôi.
Chiếc nắp được mở ra... Cái mùi này... Nó tỉnh và phấn chấn ra mặt, sắp được ăn rồi. Mẹ vừa cắt để bánh lên dĩa thì nó liền cầm lên ăn như bị bỏ đói. Cô Tú khó chịu:
- Xem kìa... Con gái con lứa.
Thật ra thì hắn nãy giờ ngồi xem biểu hiện của nó mà cố gắng nhìn cười, không ngờ là nó thích báng bông lan một cách điên cuồng như thế, chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là tỉnh hẳn ra. Phục...
- Giờ cháu mới thấy có người thích bánh bông lan đến thế. - Hắn cười.
- Ly nó chỉ có cái đấy là mê chết mệt thôi. - Lại Liếc qua nó - cho dù có khách thì chỉ cần thấy bánh là ăn bất chấp.
Hắn cười rồi