Vài ba ngày sau…
Ly khỏi hẳn và bắt đầu đi học bình thường, nhưng tự hai đứa luôn tỏ ra một khoảng cách rất lớn mà cả những người quanh đó có thể cảm nhận được. Đôi khi trong lớp, hắn chỉ lặng ngắm nó từ phía sau hoặc lúc về thì nó lại đi chậm hơn để nhìn bóng dáng đó. Những lúc ăn, thay vì ngồi ăn thì lại khác, nếu nó xuất hiện nơi căn tin thì hắn lại không ở đó, cứ thế thay phiên nhau cả tuần. Trang tò mò hỏi thử nhưng thất nhiên vẫn không nhận được câu trả lời thích đáng ngoài
– Chúng mình vẫn ổn mà.
Tại phòng cờ đỏ….
Nó vì có việc gấp nên cần lấy sổ, nào ngờ vừa vào trong thì gặp hắn đang ngồi trên bàn tính toán nhiều thứ khác. Vì chiều cao có hạn nên nó đã phải rất cố gắng để lấy quyển sổ, trong phòng chỉ có mỗi một chiếc ghế mà hắn đang ngồi, nên công sức cứ thế công cốc. Khang không thể bỏ qua được, hắn tiến lại và lấy quyển sổ xuống giúp nó. Ly định quay lưng bỏ đi thẳng thì hắn nắm lấy vai nhỏ ngăn lại:
– Chuyện của chúng ta thật sự là sao? Cậu giận vì cái ôm đó thôi à?
– Cậu nói gì mình không hiểu? – Nó cười gượng.
– Tối hôm đó… Cậu đã thấy mà. – Hắn lấy trong túi ra một chiếc hộp quà nhỏ – Cái này là cậu định tặng tớ, sao không đưa tận tay đi?
– Tại lúc đó… Tôi bận – Nó lập tức đánh trống lãng – Tôi phải đi gấp, chào cậu.
Nói là quay lưng đi thật, còn chẳng thèm quay lại nhìn. Lúc này Hân đi vào, cô tỏ vẻ lo lắng về thái độ của nó khi vừa ra khỏi phòng:
– Ly ổn chứ? Có chuyện gì vậy?
Khang không đáp lại, chỉ bỏ quà vào trong túi rồi đi ra. Kiều Hân đứng lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên khoanh tay cười tươi, miệng ngân nga câu hát yêu đời.
Công viên…
Nó và Hải ngồi lặng vừa ăn vừa hóng gió, bỗng nhiên cậu ấy hỏi:
– Coco dạo này sao rồi? Cuối tuần này có cuộc gặp mặt của mấy bạn nuôi Alaska đấy! Cậu tham gia chứ?
– À… Cuối tuần này mình hẹn đi thu âm rồi. – Nấm cười trừ.
– Thu âm à? Thế thì mình đi chung nhá, đó giờ chưa biết phòng thu âm nó như thế nào cả – Hải tỏ ra háo hức.
– Ừ, mình cũng lần đầu qua đấy. Không biết có ổn không nữa – Nó xị mặt lo lắng.
Kết thúc bữa trưa, hăng hẹn cậu bạn kia ra ngoài một lúc. Hải đút tay vào túi quần, nói:
– Cuối tuần này cậu ấy đi thu âm rồi nên không đi được, không giúp được đợt này thì để đợt khác vậy.
Hừm… Vâng, chuyện là hắn nhờ Hải hẹn nó ra buổi gặp mặt cộng đồng Alaska để may ra hắn có thể ngắm nó vui vẻ một chút, bởi lẽ con người ta thường tìm niềm vui nơi mấy boss mà. Thế là lại hụt mất rồi
Tua nhanh chút nào… Cuối tuần.
Nó đứng đợi ngoài cổng, bỗng nhiên có chiếc xe quen thuộc dừng kịch lại. Khang nhìn nó sửa soạn kĩ càng, trên tay cầm theo tập giấy, không hỏi cũng biết là đi đâu. Tuy đứng cạnh nhau đấy, nhưng không khí lại ngột ngạt đến khó tả, Khang ấn chuông nhà để báo hàng