Linh định gọi điện bảo mẹ lên chở về thì bỗng thấy chiếc xe đạp điện của chị, kể cả chìa khóa cũng không bị rút ra. Cô bé nhún vai khó hiểu nhưng cũng lái xe về. Tiệc tàn, Hân ở lại giúp nhà dọn dẹp, bác gái vui vẻ trò chuyện với bạn con trai. Sau một hồi dò hỏi, thăm thú thì bà chợt nhận ra:
– Nãy giờ không thấy Ly đâu nhỉ?
– Hôm nay con bé không đến – Bố đáp thay.
Hắn không nói gì, mặc dù trong lòng hơi khó chịu. Hân chỉ mỉm nhẹ môi, cả nhà thậm chí biết tên nó mà không hề biết chút gì về cô. Hơi… Khó ưa, nhưng kệ. Dù gì thì tối nay cũng có người đẫm lệ rồi.
Linh đang uống nước dưới bếp thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô bé chạy ra thì thấy chị gái hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt mệt mỏi, váy bẩn, tay và gối thì bị băng bó. Linh lo lắng:
– Chị làm sao thế? Vẫn ổn đấy chứ?
Ly không đáp lại mà chỉ thân thờ đi lên lầu, mẹ cũng vừa bước ra khỏi phòng thấy con gái lớn như người vô hồn thì liền bước tới trước mặt con gái, khuôn mặt tỏ ra trách nhiệm của một người mẹ:
– Nói mẹ xem nào, đã có chuyện gì?
Nấm không thốt nên lời nữa mà chỉ cứ thế gục vào lòng mẹ khóc nức nở, cô Tú vỗ lưng con gái an ủi. Sau một hồi tâm sự, mẹ cũng đã hiểu chuyện, cô mừng vì cuối cùng hai đứa cũng đã đến với nhau, sợ vì… Ly bảo bản thân cảm thấy mình không hợp với cậu nhóc. Khó nhỉ?
– Con nghỉ ngơi đi. Có gì mai chúng ta lại nói tiếp nhé.
Ngủ…. Là một điều gì đó rất xa xỉ ngay lúc này, nước mắt cứ thể chảy dài, trí óc quanh quẩn chỉ là những hình ảnh không đáng để lưu giữ đó, phải làm thế nào đây.
” Thấy chưa? Mày không phải giành cho cậu ấy. Mày biết mà!! ”
Ly bật dậy, tay bịt tai khóc nức nở, môi run run cầu xin giọng nói đó hãy im lặng đi, nhưng càng cầu càng lớn tiếng hơn. Cứ thế, tâm hồn như bị rút hết cả.
Hôm sau… Nó sốt nặng, đến nỗi phải nhập viện. Hải ngồi lặng người nhìn nó nằm bên chiếc giường bên cạnh, tuy đã hạ sốt nhưng nó có vẻ vẫn rất yếu. Mẹ Nấm về vì phải đi làm, thấy Hải quen con gái nên bà liền tin tưởng giao nó lại.
Vừa ra đến cổng thì thấy Khang chạy đến với khuôn mặt lo lắng:
– Cậu ấy sao rồi?
– Nó hạ sốt rồi – Cô liền thở hắt ra – Cô không có ý gì, nhưng nếu con thấy Ly tỉnh dậy thì đi ngay nhé, không gặp con chắc nó sẽ ổn hơn.
– Ý cô là gì? – Khang nhíu mày khó hiểu.
– Ờm…. – Cô Tú tỏ ra khó sử, nhưng đành nói – Con vào đi.
Hải ngồi cạnh nhìn nó, bịch truyền bên cạnh vẫn nhỏ từ giọt nhẹ, vừa định kéo chăn lên thì cậu thấy nó mở dần mắt. Cậu ta bỏ tay vào túi áo bệnh nhân đang mặc, mỉm nhẹ môi:
– Tớ không nghĩ là sẽ đến mức này đâu đấy. Cậu lụy tình lắm rồi
– Đùa mình hoài – Ly nở nụ cười mệt mỏi – Cậu dựng phần đầu giường hộ mình nha.
Hải nghe thế thì liền nhanh chóng tiến lại, đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên Hải thấy sắc thái khuôn mặt của nó thay đổi hoàn toàn, chắc chắn có gì đó sau lưng mình rồi. Vừa quay lại thì đã thấy Khang đứng thở hồn hẳn, hắn lo lắng:
truyện full
– Sao chuyện này lại xảy ra?
Nấm không tài nào đáp lại, nước mắt lại cứ thế chảy dài hai bên gò