Trước khi vào trong, Phong cẩn thật khoác chiếc áo ngang hông để che đi phần váy ngắn hớ hênh. Trong lúc cậu ta đang buộc tay áo, cô thấy rất lạ… Ừ, là lạ từ bên trong lận đấy.
Đi từ ngoài bãi đỗ xe cho đến quầy bán vé trong rạp chiếu, Hân không hề rời mắt khỏi Phong, bao nhiêu thắc mắc câu hỏi hiện hữu nhiều cần lời giải đáp. Cậu ta dường như nhận ra được bèn quay lưng đối diện với cô:
– Hỏi đi!
– Ờm. Cậu là ai? Sao lại có xe riêng? Không phải là bạn thân với hai đứa kia à? Tại nó biết không? Sao cậu có thể khác xa như thế?
– Ok, đầu tiên tôi là Phong, cái này thì cậu biết rồi. Thứ hai, ba mẹ mua cho tôi. Thứ ba, tư thì cả đám ai cũng biết cả. Cuối cùng, tớ muốn giữ bí mật hơn là nói toẹt ra.
Woo… Anh bạn này thật sự có nhiều bí ẩn hơn so với trí tưởng tượng của cô, cứ tưởng bao lâu nay chỉ là vai phụ mờ nhạt trong cuộc đời hiu hoàng của nhỏ Ly, ai dè… Hoàng tử đội lốt thường dân đây này.
– Cậu không định vào à? – Phong trên tay cầm hai ly nước, cánh tay kẹp hai bắp cỡ lớn quay sang nói với Hân.
Nơi khác và diễn biến khác…
Trang ngồi thừ ra trước quán nước nhìn người qua lại. Chán như con gián ý nhờ? Nhỏ Ly nay đón bố về nên không đi chơi với cô được, buồn bực hết sức. Trang lại thở hắt ra, bỗng nhiên có giọng nói:
– Nhìn buồn thế?
Quay lại nhìn thì thấy Hải đứng trước mặt, cậu ta liền ngồi xuống bên cạnh mặc cô đồng ý hay không. Trang liền bắt chuyện:
– Từ khi nào mọt sách lại hay ra ngoài khám phá thế giới vậy?
– Đùa à? – Hải cười nhẹ, ánh mắt vui vẻ giấu sau cặp kính cận.
– Không, hỏi thật đấy – Trang nghiêm mặt – Cậu cũng thích Ly mà.
– Haizz… – Hải thở hắt ra – Ừ, có thích. Nhưng mình biết vị trí ở đâu. Hai đứa cảm nhận được đối phương là bạn chứ không hề có ý tiến thêm.
– Lạ nhờ? – Trang nhíu mày, suy diễn như mình là hậu thế của conan – Nhờ có Ly mới thấy cậu sống đúng như con người, nói trắng ra thì nhỏ như vị cứu tinh cuộc đời cậu. Vậy mà chỉ là bạn à?
– Cậu nghĩ nhiều quá – Hải cười – Hôm nay đi chơi với mình nhỉ, dù gì cũng chỉ có hai đứa.
Tối muộn…
Ly đứng rửa bát, Khang liền bưng ra thêm một đồ khác cần xử lý nữa. Vừa đặt xuống đã liền nhìn nhỏ bằng ánh mắt trìu mến, Ly nhíu mày:
– Cái gì đấy?
– Tội Nấm quá à – Hắn tỏ ra thương xót – Đứng khổ vậy, kê ghế lên không?
– Cái Thằng này – Nó buộc miệng phun ra vì giận. Khang liền nhíu mày thì nó bặm môi lại