"Lăng Tuyết Lan, đêm nay cô không nhìn thấy ánh mắt Chung Khải Trạch nhìn Lăng Tử Yên sao? Trái tim của người đàn ông đó không hướng về cô, nếu đêm nay cô nghe lời tôi thì tôi cam đoan cô sẽ trở thành người phụ nữ của Kỳ Minh Viễn!"
Chủ nhân của giọng nói này như có thể cảm nhận được bí mật trong lòng Lăng Tuyết Lan, nói ra một điều kiện khiến luôn cô ta thèm muốn cả ngày lẫn đêm.
“Có thể thật không?” Lăng Tuyết Lan kích động hỏi.
"Vậy thì phải xem cô có thể từ bỏ Chung Khải Trạch của cô hay không..."
“Tôi có thể!” Lăng Tuyết Lan không đợi giọng nói kia nói xong đã vội vàng mở miệng.
“Tốt lắm!” Giọng nói đó hài lòng: “Cô tới đây, tôi sẽ nói cho cô biết phải làm sao...”
Bên ngoài toilet, Lăng Tử Yên vừa bước ra, cánh tay lập tức bị một người nắm lấy.
Cô tưởng là Kỳ Minh Viễn, ngẩng đầu nhìn đối phương mỉm cười nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt có chút méo mó vì tức giận của Chung Khải Trạch.
“Anh buông tôi ra!” Trong lòng Lăng Tử Yên sinh ra một chút chán ghét theo bản năng, tàn nhẫn vung tay lên muốn ném tay Chung Khải Trạch ra.
Nhưng một người phụ nữ không mạnh mẽ bằng một người đàn ông, Chung Khải Trạch nắm chắc tay Lăng Tử Yên và kéo cô vào vòng tay của mình, xoay người, anh ta ấn cô vào giữa mình và vách tường.
“Buông tôi ra!” Vẻ mặt của Lăng Tử Yên chuyển từ ghê tởm sang dữ tợn.
Cô nâng bàn tay không bị Chung Khải Trạch nắm lấy lên và quăng lên mặt Chung Khải Trạch một cái tát thật tàn nhẫn.
“Sợ rồi sao?” Vẻ hoảng sợ trong mắt Lăng Tử Yên khiến Chung Khải Trạch cảm thấy hả dạ vô cùng.
Trên mặt anh ta nở một nụ cười xấu xa ghê tởm, đi về phía Lăng Tử Yên.
Lăng Tử Yên biết mình không thể chạy trốn, lúc này cô không có cơ hội thông báo cho Kỳ Minh Viễn bằng