“Kỳ Minh Viễn, chúng ta chỉ đi dạo như thế này có được không?” Kỳ Minh Viễn đang ở trong thang máy độc quyền của khách sạn An Bình, Lăng Tử Yên để mặc cho Kỳ Minh Viễn bế mình như công chúa, cô tựa đầu vào ngực anh hỏi.
“Mẹ ở đây, không sao đâu.
”
Kỳ Minh Viễn cúi đầu hôn lên trán cô: "Bị dọa sợ rồi sao?"
“Em thực sự không ngờ hóa ra anh ta lại là kẻ cặn bã như thế.
” Sự hiểu biết của Lăng Tử Yên về Chung Khải Trạch qua buổi tối nay đã trở nên thấu đáo hơn.
Trong lòng vô cùng vui mừng, may mà cô không gả cho thứ cặn bã đó.
“Mọi chuyện đã có anh rồi.
” Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô.
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Kỳ Minh Viễn dùng vân tay mở cửa, bế người đi vào, đặt trên sô pha.
Lăng Tử Yên vòng tay ôm cổ anh không buông: "Em sợ, Kỳ Minh Viễn, anh ôm em đi.
"
Sự quyến luyến của cô khiến anh bật cười, mặc cô vòng tay qua cổ, ngồi bên cạnh, cứ như vậy mà ôm cô, để cô rúc vào trong ngực mình.
“Em mệt à?” Hồi lâu sau anh hỏi.
“Mệt.
Em hơi buồn ngủ.
” Lăng Tử Yên vừa nói vừa che miệng, ngáp một cái.
“Vậy đi tắm, đêm nay chúng ta ở lại đây đi, đỡ phải bôn ba trên đường.
” K
hi Kỳ Minh Viễn đưa cô lên đây, anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ quay lại Hương Lan Uyển, thân thể cô rất yếu ớt, tốt hơn tối nay vẫn nên ở nơi này.
“Nhưng em chuẩn bị băng vệ sinh không nhiều, ở nơi này thì phải đi mua.
Anh đi mua giúp em được không?" Lăng Tử Yên nhướng mày nhìn anh.
“Cùng nhau đi nhé?” Kỳ Minh Viễn bật cười.
Không phải vì không muốn đi mua giúp cô, mà là vì sợ để cô ở đây một mình sẽ không an toàn.
Sau chuyện vừa xảy ra, Kỳ Minh Viễn luôn cảm thấy lúc nào cũng phải giữ cô bên cạnh thì mới có thể an tâm được.
“Được rồi.
”
Lăng Tử Yên bật cười: "Em