Hai người đi mua đồ dùng rồi lái xe trở về khách sạn An Bình.
Ném chìa khóa xe cho em trai nhỏ ở bãi đậu xe, Kỳ Minh Viễn liếc nhìn chiếc xe taxi vẫn luôn bám theo sau bọn họ từ lúc họ ra khỏi siêu thị đi về một chút.
Thật không rõ người phụ nữ kia mắc bệnh tâm thần gì nữa.
“Đến đây, còn một viên cuối cùng, để lại cho anh.
” Lăng Tử Yên vừa ăn socola bước xuống xe, vừa đút một viên socola cuối cùng trong hộp đến bên miệng Kỳ Minh Viễn.
Kỳ Minh Viễn há miệng ăn rồi trực tiếp ôm ngang Lăng Tử Yên lên đi vào trong khách sạn, bước vào thang máy chuyên dụng trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
Lăng Tử Yên vô cùng mệt mỏi, nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ mất.
Kỳ Minh Viễn ôm cô ngủ một hồi, sau khi xác định người đã ngủ say, bây giờ mới chậm rãi buông cô ra, đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
“Diệt nhà họ Chung.
” Trong phòng khách phía ngoài, sau khi điện thoại nối máy với bên kia, Kỳ Viễn Minh chỉ nói bốn chữ.
“Điện tử Đức Hải sao?”
Ngạn Bắc ở đầu bên kia điện thoại xác nhận với Kỳ Minh Viễn: “Nhanh hay chậm.
”
“Chậm.
” Kỳ Minh Viễn trả lời rồi tắt điện thoại di động, kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Nếu như quá trình hủy diệt nhanh thì sẽ chỉ có lợi cho kẻ bị hủy diệt, chết sớm hay bị đùa đến chết đều là chết.
Chết sớm sớm giải thoát, chết chậm đau đớn vùng vẫy.
Chung Khải Trạch dám đâm đầu vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, vậy anh sẽ từ từ thưởng thức dáng vẻ vùng vẫy trước khi chết của bọn họ.
Anh chưa từng và cũng không phải là người sẽ thương tiếc cho đối thủ.
Lăng Tử Yên vô cùng mệt mỏi, lúc tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã sáng rõ.
Cô ung dung thoải mái duỗi lưng một cái, lúc này mới phát hiện Kỳ Minh Viễn đã không còn ở bên cạnh.
“Đi đâu rồi?” Lăng Tử Yên nghi ngờ ngồi dậy.
Mấy ngày nay cô đã hình thành thói quen mỗi ngày tỉnh lại đều sẽ nhìn thấy anh, hôm nay mở mắt