“Anh không nhắc đến thì em không thấy đói đâu, anh nhắc tới, em mới nhớ ra là em chưa ăn gì.
” Lăng Tử Yên nghe thấy lời nhắc nhở của anh, bụng cũng bắt đầu sôi lên.
“Để anh gọi người đưa đồ ăn tới.
”
Kỳ Minh Viễn nghe thấy thanh âm phát ra từ bụng cô vợ nhỏ quả thực có chút đau lòng, liền đi về phía cô, lấy điện thoại di động ra, gõ số điện thoại của nhà ăn trong bệnh viện, nói với nhân viên phục vụ của nhà ăn đem tới một ít đồ ăn giúp bổ máu nhanh chóng đưa tới phòng bệnh của bọn họ.
“Anh đã tới rồi, tôi về trước đây.
”
Hứa Minh Ưu thấy vậy liền biết đã đến lúc mình phải rời đi, vì vậy nói với Lăng Tử Yên: “Chị Lăng, chị nghỉ ngơi thật tốt.
”
“Minh Ưu ở lại ăn cơm với chúng tôi đi, vì chị mà đã bận rộn suốt buổi trưa, cơm trưa cũng chưa ăn.
” Vẻ mặt Lăng Tử Yên có chút ngượng ngùng.
“Không có việc gì đâu, em sẽ ăn sau.
” Hứa Minh Ưu dứt lời nhìn về phía Kỳ Minh Viễn thấy anh nhíu mày, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Dọa anh sợ rồi.
”
Sau khi Hứa Minh Ưu rời đi, Lăng Tử Yên duỗi tay nắm lấy tay Kỳ Minh Viễn.
Cô vẫn nhớ cảm giác của anh khi ôm mình vào sáng nay nói rằng anh sợ mất cô.
Lăng Tử Yên biết rằng lúc đó anh thực sự rất sợ hãi, vì vậy khi biết anh biết chuyện cô ngất xỉu ở trên bục giảng, khẳng định đã bị dọa không hề nhẹ.
“Còn cần phải nói sao.
”
Kỳ Minh Viễn đưa tay ra, trừng mắt nhéo mặt cô: “Anh thiếu chút nữa bị em dọa tới phát bệnh tim luôn rồi.
”
“Em xin lỗi.
”
Lăng Tử Yên vươn tay nắm lấy tay anh: “Không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy, thật sự trước kia em chưa từng ngất xỉu.
”
“Ngoan, không sao đâu, đâu ai thích bị ngất đâu.
” Kỳ Minh Viễn cười an