Bác sĩ không còn cách nào khác, đành phải nói ra sự thật: "Tôi thấy có một số vết rạn da không rõ ràng trên bụng cô ấy.
Còn nữa, cô ấy đã vá lại màng trinh, nhưng không hề có dấu hiệu sinh non."
“Cô ta đã vá lại màng trinh?”
Sắc mặt của Đường Uyển Dư lập tức thay đổi: “Cô ta đã lừa dối con trai tôi.”
Gian dối là một trong những hành vi xấu mà Đường Uyển Dư không thể chấp nhận được.
Yêu cầu của bà đối với con dâu rất đơn giản, chỉ cần là người trung thực hiền lành, không ghen tuông, ba tiêu chuẩn đó không thể thiếu, còn những khuyết điểm khác bà đều chấp nhận được.
Bà cũng không quá quan tâm đến xuất thân của họ, thậm chí không để ý đến việc Lăng Tử Yên đã từng kết hôn.
Còn việc bị lừa dối, bà không thể nào chấp nhận được.
Nếu Lăng Tử Yên nói dối bà, bà có thể không truy cứu, nhưng người cô nói dối lại là Kỳ Minh Viễn, con trai bà.
Cho dù không phải là xử nữ, nói ra thì đã sao?
Những năm gần đây ai quan tâm đến điều đó nữa?
Cần gì phải làm cuộc phẫu thuật dối trá kia?
Còn nữa, những vết rạn da rốt cuộc là có chuyện gì?
Đường Uyển Dư sắc bén nhìn chằm chằm bác sĩ: "Bà có chắc đó là những vết rạn da, không phải cái gì khác?"
Một người phụ nữ không mang thai, không thể nào xuất hiện vết rạn được.
Nếu những vết hằn trên bụng của Lăng Tử Yên thực sự là vết rạn thì có nghĩa cô từng mang thai một đứa trẻ.
Nhưng lại không có dấu vết của việc nạo phá thai, chẳng lẽ đứa bé đã được sinh ra?
Điều này sao có thể?
"Kỳ Minh Viễn, con không hay quan tâm chuyện bên ngoài, cho nên không biết có bao nhiêu lời đồn đại khó nghe về cô ta? Nếu như mẹ không lí trí, mẹ cũng sẽ không tới bệnh viện kêu bác sĩ làm kiểm tra cho cô