“Anh rất thích trẻ con hả?” Lăng Tử Yên mệt mỏi đến mức mắt mở không lên, mơ màng hỏi anh.
“Em không thích sao?” Trong lòng Kỳ Viễn Minh có một tia lo lắng.
“Em thích chứ.”
Cô trả lời: “Nếu không thích thì làm sao trở thành cô giáo được.”
“Vậy chúng ta cùng sinh một đứa nha?” Anh vui vẻ giở trò lừa bịp.
“Được.” Cô cực kỳ mệt mỏi, cũng không đủ tỉnh táo để biết anh hỏi cái gì, trước cứ đồng ý đi đã.
Dù sao anh đối xử với cô rất tốt, yêu cầu đưa ra chắc chắn sẽ không làm hại cô.
Ngày hôm sau, Lăng Tử Yên tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất say.
Kỳ Viễn Minh đưa cô đến trường học như thường lệ, buổi sáng hôm nay lớp học của cô được sắp xếp vào tiết thứ hai, vừa vặn lớp của Bùi Ngọc Trân cũng được sắp xếp như thế, hai người bạn tốt cùng nhau đi dạy học.
Lúc hết giờ quay trở lại phòng giáo viên, Bùi Ngọc Trân đuổi theo Lăng Tử Yên, hỏi cô: “Tử Yên, cô có nhận được thiệp mời cưới của Lăng Tuyết Lan chưa? Cô có đi không?”
“Có đi.”
Lăng Tử Yên gật đầu: “Bọn họ bề bộn nhiều việc, đúng lúc tôi có thể đến thăm bà nội.”
“Chẳng lẽ cô về nhà chỉ vì muốn thăm bà nội thôi sao?” Bùi Ngọc Trân nhìn Lăng Tử Yên với vẻ mặt không thể tin được.
“Chứ không thì sao?” Lăng Tử Yên nghi hoặc nhìn đối phương.
“Lăng Tử Yên, nếu tôi là cô, có một người chồng vừa đẹp trai vừa giỏi giang vừa giàu có giống như Kỳ Viễn Minh, tôi chắc chắn sẽ kéo theo người kia, qua bên đó ngược chết cái đôi tiện nhân kia.” Bùi Ngọc Trân nắm tay, oán hận nói.
“Ngọc Trân, vui vẻ vẫn là quan trọng nhất.
Cô cho là hôm nay bọn họ kết hôn thật sự sẽ thấy vui vẻ sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bùi Ngọc Trân ngửi thấy mùi kỳ quái bay đâu đây.
“Biết bọn họ không quá tốt, tôi có chút yên tâm.”
“Nếu là như vậy, tôi cảm thấy cô ấy có thể sẽ không đi.
Nếu tin tức cô ấy không thể sinh con không bị truyền ra ngoài thì chắc chắn anh Kỳ sẽ đối xử với cô ấy tốt giống như trước kia vậy.
Còn bây giờ… Cô không thấy sao, anh Kỳ đã rất lâu rồi không cập nhật facebook.
Tôi nghĩ là đang giận cô ấy rồi.” Trong giọng điệu của cô giáo dạy Tiếng Anh mang theo một chút sự vui vẻ khi nhìn thấy người gặp họa.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Nếu tôi là đàn ông thì tôi sẽ không bên cạnh một người phụ nữ như thế đâu.
Cũng không phải là không có tiền mà lo không tìm được một người sạch sẽ.” Cô giáo dạy Toán cũng đồng ý kiến.
“Tôi đoán nhất định là cô ấy sẽ không đi.” Cô giáo dạy tiếng