“Nói cho em biết là ai?” Lăng Tử Yên hỏi Kỳ Minh Viễn, cô không tin Kỳ Minh Viễn biết tin đồn này sớm như vậy mà anh không đi điều tra.
“Lữ Tú Anh.
”
Kỳ Minh Viễn trả lời: “Chuyện này anh đang xử lý, em không cần phải lo về chuyện tin đồn, người có đầu óc đều không tin vào tin đồn đâu.
”
Giọng nói của Kỳ Minh Viễn không phải là rất to, nhưng anh bẩm sinh đã có chất giọng tốt, vừa mở miệng, thì giống như âm trầm nặng của đàn dương cầm vậy, nhưng ai nghe được giọng nói của anh, đều sẽ chú ý đến giọng nói của anh, nghe được nội dung.
Lúc này bên ngoài trường tiểu học Thành Công, đều là một số giáo viên đến tham gia hôn lễ của Lăng Tuyết Lan và Chung Khải Trạch.
Mười người trong số đó thì có đến mười một người biết tin đồn.
Lời nói này của Kỳ Minh Viễn, nhanh chóng khiến những giáo viên kia đều cảm thấy nhục nhã.
Câu nói đó gọi là gì? Tin đồn chỉ dừng lại ở những kẻ khôn ngoan, người lưu truyền tin đồn dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, chỉ có những người ngu mới tin.
Một câu nói đã bác bỏ IQ của các giáo viên ở đây.
Người đó, còn là người nắm quyền điều hành của xí nghiệp đứng nhất Việt Nam.
Các giáo viên xung quanh, ai cũng đỏ mặt, đều lần lượt lên xe rời đi.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa, vẫn đi đến nhà hàng hấp kia nhé?”
Kỳ Minh Viễn hài lòng buông cô vợ nhỏ trong lòng mình ra: “Ăn xong thì đưa em đi làm tạo hình, được không?”
“Được, em muốn thật xinh đẹp qua đó.
”
Vốn dĩ Lăng Tử Yên chỉ muốn lặng lẽ đến thăm bà nội là được, nhưng bây giờ mọi người đều tin vào nội dung tin đồn đó, chỉ cần cô đi tham gia hôn lễ của Lăng Tuyết Lan và Chung Khải Trạch, thì nhất định sẽ có người chú ý đến cô, cô muốn khiêm tốn cũng không được.
Nếu đã như vậy, thì sao không kiêu ngạo mà qua đó chứ?
“Phải uốn tóc một chút.
” Kimi nhìn chiếc bàn trang điểm phía trước, ra hiệu cho Lăng Tử Yên ngồi xuống.
Lăng Tử Yên rất phối hợp ngồi xuống, Kimi thành thục lấy máy uốn tóc uốn cho Lăng Tử Yên, anh ta