Lăng Tử Yên không biết nói gì, chỉ ôm cô ta.
Hứa Minh Ưu nhìn hai người phụ nữ trước mặt mình, cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao Vivi lại khóc chết đi sống lại chỉ vì một người đàn ông?
Cô ta ngồi trên ghế sofa đối diện cắn ống hút, vẻ mặt thắc mắc!
Vivi khóc một lúc lâu thì cảm xúc mới dịu xuống, cô ta ăn từng thìa cơm nhỏ.
“Reng reng…” Điện thoại của Lăng Tử Yên đổ chuông, là Kỳ Minh Viễn gọi điện, cô nhanh chóng bắt máy.
“Em đang ở đâu vậy? Đã đến giờ về nhà rồi vợ ơi!” Bên đầu dây bên kia, người nào đó vì không thấy vợ cả một buổi chiều đang ước gì bây giờ có thể “bay” đến bên người cô!
“Em đi gặp một người bạn, tâm trạng của cô ấy không tốt nên đang ở trong phòng an ủi cô ấy, xong chuyện em sẽ về liền!” Lăng Tử Yên thành thật trả lời, chỉ là tự động bỏ qua chuyện của Vivi.
Theo bản năng, cô không muốn để Kỳ Minh Viễn biết chuyện của Vivi bởi Kỳ Minh Viễn vẫn luôn đi tìm Vivi nhưng anh không biết là trong những năm này, Vivi đã không còn tên là Phương Ái Vi.
Lăng Tử Yên vẫn hi vọng kéo dài thêm được ngày nào hay ngày đó, cô không muốn Kỳ Minh Viễn gặp được Vivi bởi cô cảm thấy chỉ cần để hai người gặp nhau thì cô và Kỳ Minh Viễn sẽ xảy ra chuyện!
“Bạn bè? Là nam hay nữ?” Kỳ Minh Viễn bên kia khẩn trương hỏi.
Lăng Tử Yên cười xùy một tiếng: “Là nữ, huống chi còn có Hứa Minh Ưu ở đây mà, có là nam thì anh sợ cái gì?”
Có thể nghe tiếng Kỳ Minh Viễn ở bên kia thở dài, anh nói: “Nói tên khách sạn để anh đến đón em!” “Cuối cùng chị không còn cô đơn nữa rồi!” Vivi cảm động ôm chầm lấy Lăng Tử Yên: “Từ khi mẹ qua đời, chị luôn thấy