“Đúng là ông ấy có nói qua!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, trong lòng lại bị biểu hiện của Dương Thư Huệ làm cho hết sức nghi ngờ.
Theo lý thì tuổi này của Dương Thư Huệ, thích nhất là ở cạnh các cháu, bà thích Lăng Tử Yên nên chứng tỏ bà cũng không để ý đến thân phận con riêng của Lăng Tử Yên.
Nếu thêm một Vivi lớn lên giống Lăng Tử Yên làm bạn với bà, có lẽ bà phải vui vẻ mới đúng chứ!
Nhưng nhìn qua thì thấy hình như bà cũng không vui vẻ gì!
Hơn nữa vẫn là thái độ đầy sự nghi ngờ!
Sao cũng thấy không bình thường!
Mà sau khi anh trả lời xong thì Dương Thư Huệ không nói nữa mà là xoay người nhìn Vivi.
Một lúc sau mới gật gật đầu.
“Bà chưa từng nghe bố con nói qua việc này.
Nếu nó nói Tử Yên có chị thì là chị!” Dương Thư Huệ vừa nói vừa đi đến chỗ Vivi, trong giọng nói tràn ngập sự hiền từ: “Cháu gái, nói cho bà biết cháu tên gì nào?”
“Bà nội, con tên Vivi, trước kia con tên là Phương Ái Vi, bà gọi con là Ái Vi là được!” Vivi trả lời.
“Được, hóa ra tên là Ái Vi à, tên này không tồi!” Dương Thư Huệ gật gật đầu rồi sau đó thấy Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy cũng đến thì lập tức tiếp đón mọi người đến nhà ăn ăn cơm!
Vì người trong nhà đã biết nhau từ trưa nên không khí lúc ăn cơm khá tốt.
Sau khi ăn cơm xong, Lăng Tử Yên và Vivi đưa Dương Thư Huệ đi tản bộ một lát.
“Cháu gái, mấy năm nay con có khỏe không?” Dương Thư Huệ vừa đi vừa hỏi Vivi.
“Tốt ạ, mẹ chăm sóc con rất tốt!” Vivi trả lời.
“Đúng vậy chị, để Kỳ Minh Viễn đưa chị về đi, bằng không em cũng không yên tâm.” Lăng Tử Yên cũng khuyên Vivi.
Lạc Thanh Nhã nghe vậy thì không khỏi