Hôm sau, sau khi Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn ra rời khỏi nhà, thì dth cũng theo sau ra khỏi nhà, để lái xe Kỳ Minh Viễn để lại cho bà ta lái xe đến tập đoàn Lăng Thiên, bà ta muốn chứng thực một chuyện với Lăng Sở Tiêu, Lăng Tử Yên thật sự có một người chị em sinh đôi sao?
Năm đó lúc Lăng Sở Tiêu dẫn Lăng Tử Yên về nhà, có đem chuyện liên quan đến cô điều tra rõ không?
“Cậu nói cái gì?” Trong phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, Lăng Sở Tiêu ngẩng đầu nhìn bí thư hỏi: “Cậu nói là ai đến?”
“Nhân viên tiếp tân nói, mẹ của chủ tịch đang ở dưới phòng chờ dành cho khách chờ chủ tịch!” Thư ký thành thật trả lời, tin đồn liên quan đến bà cụ nhà họ Lăng này đã không xuất hiện nhiều năm, nhưng hôm nay lại đến công ty, không biết đến cuối cùng là có việc gì?
“Bà ấy đi một mình sao?” Lăng Sở Tiêu lập tức bỏ cây bút trong tay xuống sau đó đứng dậy sải bước rời khỏi bàn làm việc, bộ dạng rất vội vã.
“Nhân viên tiếp tân tầng một không nói chuyện này!” Thư kí ở sau lưng thành thật trả lời.
Lăng Sở Tiêu không hỏi nhiều, sải bước vào thang máy, đề xuống số 1.
Thang máy rất nhanh đi đến tầng một, Lăng Sở Tiêu vội vàng rời khỏi thang máy, thấy Dương Thư Huệ chống gậy đứng trước bàn làm việc tiếp tân trong đại sảnh, biểu cảm vừa mừng vừa sợ, ông ta sải bước đến, cầm lấy tay bà cụ: “Mẹ, người có thể đứng lên, còn có thể đi được sao? Tử Yên chăm sóc người thật tốt!”
“Đương nhiên, con cho rằng là con sao? Hừ!” Nghĩ đến Vệ Tư Dung ngay dưới mí mắt con trai bà ta bỏ thuốc bà ta, đứa con trai này cũng không hay biết gì, Dương Thư Huệ liền cảm thấy tức giận, đứa con trai này, đem bà ta giao cho vợ mình chăm sóc, sau đó cũng không thèm để ý hỏi thăm bà