Vivi nghe Kỳ Minh Viễn muốn dẫn cô ta về nhà, lúc này mới buông anh ra nhưng ánh mắt không ngừng dõi theo anh.
“Sếp!” Ngạn Bắc bước đến gần Kỳ Minh Viễn và nói nhỏ bên tai anh: “Khi chúng ta đến, Chung Khải Trạch vẫn chưa ra tay thuận lợi, thuốc đó có tác dụng mãi mãi đấy!”
Kỳ Minh Viễn gật đầu, trong lòng biết rõ điều này.
Năm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Hứa, Chung Khải Trạch có ý đồ quấy rối Lăng Tử Yên, anh đã đánh Chung Khải Trạch một trận.
Sau đó, nhân cơ hội anh ta nằm viện điều trị đã tiêm cho anh ta một loại thuốc hóa chất cực mạnh có tác dụng gây thiến.
Bởi vậy, anh ta không phải là đàn ông từ lâu rồi!
Kỳ Minh Viễn cảm thấy rất may mắn vì trước đây anh đã ra tay quyết đoán, nếu không tổn thương hôm nay Vivi phải chịu chắc chắn càng sâu hơn!
Cũng may, cô ta chỉ bị thương ngoài da chứ cơ thể không bị làm nhục.
Kỳ Minh Viễn quay lại ghế lái, vừa khởi động xe thì Hứa Minh Ưu gọi điện tới.
Kỳ Minh Viễn đang nghi ngờ, có Hứa Minh Ưu bảo vệ vậy mà Vivi vẫn xảy ra chuyện.
Anh lập tức đeo tai nghe bluetooth lên để nghe Hứa Minh Ưu giải thích!
“Anh ba, tôi mới về đến nhà liền gọi điện thoại báo với anh là chị Vi xuống xe giữa đường, không để tôi đưa về nhà.
Anh gọi điện nói chuyện với chị ta đi…”
“Tại sao cô để cô ấy xuống xe giữa đường?” Kỳ Minh Viễn chưa đợi Hứa Minh Ưu nói xong đã trực tiếp vặn hỏi cô ta: “Cô có biết tối nay cô ấy xảy ra chuyện không?”
“Anh ba, tôi…” Hứa Minh Ưu hơi sửng sốt, cô không ngờ lúc đó