“Đương nhiên!” Chung Khải Trạch không nói thêm lời nào, trực tiếp mở khóa cửa xe.
Vivi thấy vậy, vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh ghế lại.
“Dạo này sống có tốt không?” Thời gian của đèn đỏ đã hết, Chung Khải Trạch bắt đầu lái xe, vừa chạy về phía trước vừa hỏi thăm Vivi.
Anh ta không hề biết chuyện Lăng Tử Yên còn có một người chị gái sinh đôi, càng không biết gút mắc giữa Vivi và Lăng Tử Yên, chỉ coi người hôm nay ngăn xe anh ta là Lăng Tử Yên.
“Em cãi nhau với anh ấy rồi!” Vivi vén nhẹ tóc mình lên, nháy mắt mấy cái với Chung Khải Trạch, trong chớp mắt đã khiến trái tim anh ta xao động không thôi.
“Anh ta đối với em tốt thế, mà hai người sẽ cãi nhau à?” Chung Khải Trạch rõ ràng không tin, nhưng trong lòng lại hy vọng điều cô ta nói là sự thật.
“Có tốt đẹp đi chăng nữa cũng chẳng bằng người đẹp tri kỉ của anh ấy cả, anh biết Lạc Thanh Nhã không? Hai người bọn họ biểu hiện ngoài mặt là bạn bè, nhưng trên thực tế, đã sớm vượt qua mối quan hệ bạn bè rồi, tối nay em về nhà, còn tận mắt nhìn thấy họ! ”
“Lạc Thanh Nhã?” Trong đầu Chung Khải Trạch nhớ lại dáng vẻ của Lạc Thanh Nhã, khóe miệng khẽ nhếch: “Người phụ nữ đúng là không đơn giản, Lăng Tử Yên, em không phải đối thủ của cô ta đâu!”
“Vâng, em đương nhiên không phải đối thủ của cô ta, Kỳ Minh Viễn đã phản bội em, em liền cắm sừng anh ấy, anh không phải luôn muốn ngủ với người phụ nữ của anh ấy sao? Tối nay em sẽ cho anh được như ý muốn?” Vivi quay đầu nhướn mi với Chung Khải Trạch nói.
“Em chắc chứ?” Chung Khải Trạch chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, làm anh