Lăng Tử Yên gật đầu với Ngải Tịnh Kỳ, vừa nãy cô thực sự từng nghĩ muốn ly hôn với Kỳ Minh Viễn.
“Mình cảm thấy mình không xứng với anh ấy.
” Cô lại thở dài, dựa vào lưng ghế: “Mấy cậu cũng biết, anh ấy là người thừa kế của quốc tế Hải An, mình chỉ là một đứa con riêng, anh ấy có thể quản lý quốc tế Hải An tốt như thế, mình chỉ là một giáo viên tiểu học, thân thể anh ấy khỏe mạnh, vẻ ngoài đẹp trai, mà mình bẩm sinh đã có chứng bệnh khả năng miễn dịch không thể mang thai, mình và anh ấy quả thực là một người trên trời một người dưới đất…”
“Câu tự ti sao?” Ngải Tịnh Kỳ giơ tay vỗ trán mình: “Tử Yên, cậu lại tự ti sao?”
“Mình có thể không tự ti sao? Chồng của mình ưu tú như thế, mình còn không so được với một sợi tóc…” Lăng Tử Yên chỉ cần nghĩ đến những thành tựu của Kỳ Minh Viễn là cô lại càng cảm thấy mình không được chỗ nào: “Kể từ ngày mình phát hiện ra thân phận của anh ấy, từ khi mình biết mình yêu anh ấy, mình đã cảm thấy mình không xứng với anh ấy từ trong tiềm thức!”
Lúc trước, cô chỉ cảm thấy hôn nhân của họ chỉ là hình thức mà thôi, nhưng đến bây giờ, cô lại bị anh thu hút, một người đàn ông dịu dàng, săn sóc, ưu tú như anh, yêu thương chiều chuộng cô như thế, phàm là một người phụ nữ đều sẽ chìm đắm!
Lăng Tử Yên chìm đắm rồi cũng bắt đầu tự ti.
Ngày mà cô và Kỳ Minh Viễn tổ chức đám cưới, sự tự ti của cô bởi vì phát hiện mình không thể sinh con mà càng mãnh liệt hơn!
“Mình thật sự muốn ly hôn với anh ấy, chỉ cần mình không lấy thân phận là vợ của anh ấy, anh ấy sẽ có cơ hôi cưới một người con gái khỏe mạnh, cũng có cơ hội có con của mình!” Lăng Tử Yên nhìn chính mình trong gương, dù lớp trang điểm trên mặt chống nước, nhưng dẫu sao khóc lâu như thế, mắt sưng lên, lớp trang điểm cũng bị trôi một ít.
Nhìn thấy mình trong gương, Lăng Tử Yên luôn cảm thấy mình không xứng với anh.
“Cậu yêu anh ấy không?” Ngải Tịnh Kỳ hỏi, giọng điệu vô cùng coi