Ngải Tịnh Kỳ biết Kỳ Minh Viễn, trước khi đến nước Châu Sa, cô ấy đã xem qua ảnh chụp và một số thông tin của anh trên Fashion Magazine và tạp chí tài chính kinh tế.
Sau khi đến nước Châu Sa, cô ấy cũng từng gặp anh hai lần ở tiệc rượu kinh doanh.
Trí nhớ của cô ấy rất tốt, bởi vậy cô ấy rất chắc chắn, mình sẽ không nhận sai người.
Nhưng mà cô ấy thật sự không nghĩ tới, bạn tốt của mình thật sự gả cho anh.
Một người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp như vậy, sẽ nhìn trúng Tử Yên nhà cô ấy sao?
Sao có thể có chuyện này?
Diện mạo của Lăng Tử Yên trẻ con, còn khiến người ta có ấn tượng là cô gái ngoan ngoãn, hai mươi hai tuổi nhìn không khác gì cô nhóc mười bảy mười tám.
Mà Kỳ Minh Viễn thì vừa nhìn là biết thuộc loại tính toán tỉ mỉ, trầm ổn lão luyện, đa mưu túc trí.
Ngải Tịnh Kỳ nghĩ mãi mà không tìm được lý do hai người ở bên nhau?
Nhưng Lăng Tử Yên đã kết hôn với Kỳ Minh Viễn, Kỳ Minh Viễn nhìn trúng Lăng Tử Yên điểm nào nhất? Chẳng lẽ là thấy cô giống cô nhóc, cho nên muốn chơi đùa cô?
Chuyện như vậy, Ngải Tịnh Kỳ tuyệt đối không cho phép xảy ra.
“Kỳ Minh Viễn, anh đến rồi.” Lăng Tử Yên thấy người tới thật sự là Kỳ Minh Viễn, vui vẻ đi tới đón anh: “Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn tốt của tôi Ngải Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, đây là chồng mình, Kỳ Minh Viễn!”
Nhìn cô tha thiết giới thiệu mình với bạn cô như vậy, trong lòng Kỳ Minh Viễn có loại cảm giác vui sướng vì được cô coi trọng, lộ ra nụ cười cưng chiều với cô, mới quay đầu nhìn về phía Ngải Tịnh Kỳ, vươn bàn tay thon dài ra: “Cô Ngải Tịnh Kỳ, rất hân hạnh được biết cô!”
“Anh Kỳ, rất hân hạnh được biết anh!” Bộ dạng Ngải Tịnh Kỳ lạnh nhạt xa cách, không thân thiện với Kỳ Minh Viễn lắm.
Lạnh nhạt của cô ấy, Kỳ Minh Viễn có thể cảm nhận được.
Lăng Tử Yên chỉ nghĩ hai bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên cho nên như vậy, cô kéo Kỳ Minh Viễn đi về bàn ăn ngồi xuống.
“Ghi âm em gửi cho anh, anh nghe xong rồi.” Kỳ Minh Viễn nhận lấy trà lài Lăng Tử Yên rót cho anh, uống một ngụm, mới tiếp tục nói: “Sau đó bọn họ có làm gì em không?”
“Hứa Minh Ưu không nói cho anh à?” Lăng Tử Yên cho rằng Hứa Minh Ưu đã nói với anh rồi.
“Anh phái cô ta đến bảo vệ em, không phải tới giám sát em.
Về chuyện của em, anh chỉ muốn nghe em nói.” Đương nhiên là Kỳ Minh Viễn có thể hỏi Hứa Minh Ưu, nhưng anh càng muốn nghe cô nói với anh.
Trong lòng Lăng Tử Yên vô cùng cảm động, cô cho rằng anh để Hứa Minh Ưu ở bên cạnh cô, là muốn vừa bảo vệ vừa giám sát cô, dù sao tối hôm qua anh vì chuyện Chung Khải Trạch cưỡng ôm cô mà tức giận như thế.
Nhưng không nghĩ rằng, anh còn rất tôn trọng cô, cho nên cô kể chuyện xảy ra ở cửa trường tiểu học Thành Công hôm nay cho anh nghe một lần.
Kỳ Minh Viễn nghe thấy thế cau mày, Lăng Tử Yên không phát hiện ra, chủ động nắm lấy tay anh: “Kỳ Minh Viễn, bây giờ chúng tôi không biết nên làm sao bây giờ, bọn họ đã chỉnh sửa video clip rồi đăng lên mạng, bẻ cong sự thật, bây giờ tất cả mọi người đều coi Lăng Tuyết Lan và Lữ Tú Anh là vô tội, chỉ để ý chuyện Tịnh Kỳ đánh phụ nữ có thai và người già.
Bên hollywood đã tính toán vứt bỏ Tịnh Kỳ, nếu bên anh thuận tiện mà nói, có thể giúp cô ấy được không?”
Sau khi cô nói xong, trong lòng đã sợ hãi tới mức rơi lệ.
Trong đầu Kỳ Minh Viễn đột nhiên vang lên một đoạn lời nói: “Em học tiểu học trung học cơ sở và phổ thông đều nhảy lớp, cho nên không có bạn bè gì, em hâm mộ nhất những người có bạn bè thân thiết...”
Năm đó lúc Ái Vi một mình cô đơn ở nước An Hạ, sẽ gọi điện thoại nói với anh như thế.
Kỳ Minh Viễn quay đầu nhìn về phía Ngải Tịnh Kỳ, thì thấy cô ấy đang dùng ánh mắt đề phòng lại tìm tòi nhìn mình, Kỳ Minh Viễn không có một chút chán ghét.
Cô ấy là bạn của cô vợ nhỏ anh, dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, hoàn toàn là lo lắng cho cô, cũng là người quan tâm cô, anh sẽ không tính toán chi li.
“Để anh xem tình hình trên mạng đã.” Kỳ Minh Viễn cầm điện thoại, tìm kiếm một lát, rất dễ tìm được bài đăng bôi xấu Ngải Tịnh Kỳ, anh luôn mang theo tai nghe bluetooth bên cạnh, âm thanh đều đã truyền vào tai nghe.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, người nào cũng không mở miệng, im lặng đợi Kỳ Minh Viễn xem xong video clip.
Ngải Tịnh Kỳ ngồi bên cạnh, thấy Lăng Tử Yên cẩn thận nhìn Kỳ Minh Viễn, tầm mắt lại nhìn hai tay Lăng Tử Yên.
Mười ngón tay của cô trắng nõn, phía trên trống không, không có thứ gì.
Đôi mắt Ngải Tịnh Kỳ