Kỳ Minh Viễn nắm lấy bàn tay vung lung tung của cô, anh gọi cô rất lâu, nhưng không nhận được đáp lại của cô, cô vẫn nằm bên cạnh anh như cũ, nhắm mắt chảy nước mắt, khóc kêu: “Đừng như vậy, Kỳ Minh Viễn, cầu xin anh...!Đừng để em hận anh...”
Lúc này Kỳ Minh Viễn mới biết cô đang nằm mơ, cơn ác mộng đáng sợ khiến cô nói mớ.
Người nói mớ sẽ không thể nghe thấy người khác gọi cô, càng đừng nói trả lời câu hỏi của anh.
Lăng Tử Yên vẫn hãm sâu vào trong cơn ác mộng, hai tay dùng lực đẩy anh, không cho anh tiến lại gần.
Kỳ Minh Viễn không biết phải làm như thế nào, mới khiến cô tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, dưới tình thế cấp bách, anh đành phải ôm chặt lấy cô, môi ngậm lấy đôi môi không ngừng nói lời vô nghĩa của cô, che lại những lời nói ra trong cơn hoảng sợ.
Nụ hôn này không tràn ngập dục vọng giống như tối hôm qua, lại càng không giống nụ hôn trừng phạt anh đối với cô vừa rồi.
Nụ hôn này tràn ngập trấn an, nụ hôn này của Kỳ Minh Viễn cũng rất cẩn thận, sợ mình không cẩn thận sẽ kích thích cô.
Lăng Tử Yên chỉ cảm thấy mình mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mơ cô bị Kỳ Minh Viễn đè dưới người, biểu cảm của anh hung dữ, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập thất vọng.
Anh vươn tay xé rách quần áo trên người cô, nụ hôn rơi vào trên môi cô, trên cái cổ tuyết trắng, còn dừng lại ở những nơi khác, khiến cô sợ hãi không thôi, liên tục vùng vẫy.
Mãi đến khi môi anh trở nên dịu dàng, chậm rãi đuổi đi sợ hãi trong lòng cô.
Lúc này Lăng Tử Yên mới hiểu được, cô sợ hãi, không phải là việc Kỳ Minh Viễn khát vọng thân thể cô, mà là ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập thất vọng, cùng với biểu cảm đáng sợ trên mặt anh...
Nhưng mà ở trong mơ, cuối cùng anh không làm gì cô, anh chỉ hôn cô, trấn an cô, cô cũng chậm rãi yên lòng, bị mệt mỏi xâm nhập, chậm rãi ngủ say.
Kỳ Minh Viễn cảm nhận được người bên dưới không còn vùng vẫy kháng cự nữa, lúc này anh mới chậm rãi buông cô ra, nhìn đôi mắt cô đều là nước mắt, anh đau lòng hôn lên mắt cô, hôn khô nước mắt.
Sau đó anh mới ôm chặt cô, một đêm này, anh làm thế nào cũng không ngủ được, đầu óc càng không ngừng nhớ lại đêm năm năm trước, trong lòng vô cùng hối hận.
Tuy không điều tra ra được bất cứ tài liệu nào cô là Ái Vi, nhưng mà phản ứng của cô tối nay như vậy, còn có thể gọi tên của anh trong mơ, anh sẽ không buông tay cô ra nữa.
Nếu cô là Ái Vi, mặc kệ trên người cô từng xảy ra chuyện gì, anh đều phải điều tra rõ chân tướng, che chở cho cô thật tốt.
Trải qua ầm ĩ vừa rồi, Lăng Tử Yên dần ngủ say, Kỳ Minh Viễn ôm cô, ôm thật chặt, lẳng lặng đợi bình minh đến.
Mà một đêm này, nhà họ Chung cũng không được an bình.
Lữ Tú Anh dẫn Lăng Tuyết Lan đến bệnh viện kiểm tra xong, xác định đứa bé không sao, liền bảo bác sĩ xử lý vết thương giúp Lăng Tuyết Lan, rồi hai người trở về.
Khi về đến nhà, Chung Khải Trạch cũng mới vào cửa, đang cầm chai rượu uống, Lữ Tú Anh nhìn thấy anh ta trở về sớm như thế, mở miệng hỏi: “Lúc trước con vội vã cầm giấy tờ ra ngoài, là vì ly hôn với cô ta sao?”
“Hừ.” Chung Khải Trạch đặt chai rượu trong tay xuống, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười mỉa: “Ly hôn? Cô ta nghĩ hay quá nhỉ? Làm bạn gái của con bốn năm, làm vợ hai ngày, con còn chưa ngủ với cô ta, cô ta đã muốn ly hôn? Nằm mơ, Lăng Tử Yên, cho dù chết tôi cũng sẽ không tha cho cô, ha ha ha...”
“Hừ, vì cô ta mà một người đàn ông tốt chưa lập gia đình như Khải Trạch phải trải qua chuyện ly hôn rồi kết hôn, chính là tái hôn.
Quan trọng nhất là, Khải Trạch nhà chúng ta còn chưa ngủ với cô ta, như vậy quá thiệt rồi!”
Lữ Tú Anh ở bên cạnh cũng không phục lắm nói một câu, giống như trong cuộc hôn nhân của Lăng Tử Yên và Chung Khải Trạch, người chịu thiệt nhất là Chung Khải Trạch.
Lăng Tuyết Lan ở bên cạnh trong lòng rất vui vẻ, cô ta thích Chung Khải Trạch, trong lòng rất không hi vọng Chung Khải Trạch ngủ với Lăng Tử Yên đối thủ một mất một còn của cô ta.
Một đứa con gái riêng như Lăng Tử Yên, căn bản không xứng, cho nên trong cái nhìn của Lăng Tuyết Lan, đây căn bản không phải là vấn đề thiệt hay không.
Nhưng mà cô ta không tránh được hơi thất vọng, cô ta cho rằng Chung Khải Trạch đến khách sạn An Bình tìm Kỳ Minh Viễn, với năng lực của Kỳ