“Tôi muốn đến trường học trả phép, dù sao tôi kết hôn không thành, nghỉ như thế tôi cũng không biết làm gì.”
Tối hôm qua trước khi đi ngủ Lăng Tử Yên đã nghĩ tới vấn đề này, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện rất tệ, cô phải kiếm việc để làm để phân tán lực chú ý.
“Cũng được, trả phép xong, đợi lúc chúng ta làm hôn lễ, xin nghỉ phép cũng được!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, rất đồng ý nói: “Đứng dậy đi, bữa sáng đã đưa tới, ăn xong tôi đưa em đi dạy.”
Đây là khách sạn An Bình, cho nên phòng ở tầng cao nhất này chỉ có phòng ngủ và phòng khách, trong phòng khách có quầy bar và lò vi sóng hâm nóng đồ, nhưng không có phòng bếp, muốn ăn gì đó, một cuộc điện thoại, phòng bếp khách sạn sẽ đưa đồ lên, còn cần nấu cơm sao?
Lăng Tử Yên ở đây hai tối, chuyện này cô vẫn có thể đoán được.
Cô nghe lời đứng dậy, tránh anh, đi xuống một bên giường khác, đến phòng tắm rửa mặt.
Trên bồn rửa mặt đặt một cái cốc sạch và bàn chải đánh răng chạy bằng điện còn mới, còn có một bộ dưỡng da không có logo.
Lăng Tử Yên cầm lên xem, sữa rửa mặt, nước làm trắng da, phun sương...!Đều có đủ, nhưng không biết thuộc nhãn hiệu nào.
Nhưng Lăng Tử Yên biết, đây chắc chắn là thứ tốt, thứ tốt trên thế giới này, cho tới bây giờ đều không phải giá cả bình thường mua được, mà do một số người chuyên nghiên cứu phát triển làm riêng.
Ví dụ như quần áo không biết nhãn hiệu gì trên người Kỳ Minh Viễn, mà đồ ngủ trên người cô lúc này, cho dù là tính chất nguyên liệu hay là đường cắt may của quần áo, đều không phải sản phẩm xa xỉ bình thường so sánh được.
Đây mới là khiêm tốn xa hoa chân chính!
Lăng Tử Yên bất đắc dĩ nở nụ cười, cô ấy à, là được thơm lây rồi.
Lăng Tử Yên vươn tay cầm lấy bàn chải đánh răng, mở túi ra, phát hiện bàn chải đánh răng đã nạp đầy điện.
Cô bóp kem đánh răng bắt đầu đánh răng, nhưng trong đầu không tự chủ được nhớ lại giấc mơ tối qua.
Tối hôm qua cô mơ một giấc mơ rất đáng sợ, cô rất sợ hãi, nhưng sáng hôm nay tỉnh lại, cô không cách nào nhớ kỹ nội dung trong giấc mơ, chỉ biết đó là một giấc mơ rất đáng sợ!
Lăng Tử Yên cố gắng hồi tưởng lại, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra, giống như tế bào não chứa những giấc mộng này đều bị diệt sạch, không còn gì rồi.
Lăng Tử Yên lắc đầu, dùng cốc rót đầy nước, nhổ hết bọt trong miệng đi, nhìn miệng và cằm mình còn dính bọt trong gương: “Thôi, đừng suy nghĩ nữa, dù sao cũng không nghĩ ra!”
Sau đó cô tiếp tục rửa mặt, dưỡng da, đi ra cửa!
Trong phòng đã không còn bóng dáng anh, nhưng cửa phòng mở ra, Lăng Tử Yên đến phòng để quần áo chọn đồ thay trước, lúc này mới rời khỏi phòng.
Trong phòng khách cũng không có bóng dáng của anh, nhưng trên mặt cỏ nhân tạo bên ngoài cửa sổ sát đất, anh ngồi trong một cái ghế dây mây, tư thái lười biếng thoải mái, đang đợi cô.
Anh nhìn cô đi từ trong phòng ra, cô mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu trắng có tay và váy dài bằng cotton.
Nhà thiết kế chuyên làm riêng quần áo cho anh dẫn dắt một đám học việc tăng ca chế tạo gấp quần áo, quần áo cắt may khéo léo, kiểu dáng tinh xảo, mặc trên người cô, tràn ngập khí chất ưu nhã, phù hợp với bộ dạng hoàn mỹ trong lòng anh!
“Lại đây!” Đợi cô từ phía sau cửa thủy tinh đi ra, anh đứng dậy, duỗi tay về phía cô, dưới ánh mặt trời sáng sớm, trong đôi mắt anh nhìn cô tràn ngập cưng chiều.
Trong lòng Lăng Tử Yên lập tức bị thứ gì đó xúc động, trong đầu giống như có mảnh nhỏ gì đó lóe lên, giống như quay lại vào sáng sớm ngày tháng năm nào đó, anh cũng vươn tay về phía cô như vậy, nói một câu: “Lại đây!”
Nhưng mảnh nhỏ đó biến mất quá nhanh, Lăng Tử Yên không nắm bắt được, chỉ nhíu mày nhắm mắt lại.
Một giây sau, cô cảm nhận được có bóng dáng nhích lại gần mình, cô nghi ngờ mở to mắt, ngẩng đầu, thì thấy bóng dáng anh đứng trước mặt mình, xung quanh anh là ánh sáng rực rỡ của mặt trời sáng sớm.
“Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào?” Anh căng thẳng nắm lấy hai vai cô hỏi.
“Không, chỉ là đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau, bây giờ không sao rồi!” Lăng Tử Yên lắc đầu, tâm trạng vì không bắt được mảnh nhỏ trong đầu chợt lóe lên kia mà mất mát!
“Ăn bữa sáng trước đi, ăn no sẽ không khó chịu nữa!” Kỳ Minh Viễn kéo tay cô đi tới chỗ bàn ăn, ấn vai cô, để cô ngồi lên ghế mây đối diện anh, rót cho cô một cốc nước ấm trước: “Uống nước trước đi!”.
Đam Mỹ Sắc
“Cảm ơn anh!” Lăng Tử Yên cầm lấy cái cốc, uống một ngụm nước ấm, lúc đặt cốc xuống, anh đã phết mật ong lên bánh mì, thấy cô đặt cốc xuống, anh