"Thi Dao Vũ, chúng ta kết hôn đi!" – Vẻ mặt của Hứa Thiên Mạc rất nghiêm túc, ánh mắt nàng rất sắc bén nhìn nam tử yếu đuối đang rúc người ở trên sô pha.
Không sai, Thi Dao Vũ là một nam tử thân cao mét tám, ngũ quan sáng sủa nhẵn nhụi, còn có một đôi mắt trong suốt, là một nam tử hoa gặp hoa nở, nếu như không tính đến cái hình tượng bàn tay đang tạo dáng Lan Hoa Chỉ* của cậu, trông rất nhu nhược.
"Ân, phải làm thật à?" – Thi Dao Vũ ôm gối – "Thuần Giai có biết không, mà tại sao lại đến tìm em nói vấn đề này vậy? Lẽ nào ngày hôm nay là ngày cá tháng tư hả?" – Ánh mắt của cậu vui vui vẻ vẻ nhìn Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc bận một chiếc quần jean đi cùng áo thun. Nàng buộc tóc hình đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp như mang theo ánh mặt trời khiến người ta cảm thấy chói mắt. Tuy Hứa Thiên Mạc đã hai mươi tám tuổi nhưng nhìn qua lại trông giống một cô nàng sinh viên mới ra trường vậy, cả người đều tràn ngập khí tức thanh xuân.
Ngọn đèn u ám trên cao khiến cho gian phòng trông có vẻ tối tăm. Hứa Thiên Mạc khoanh tay đứng ở trước sô pha, nhíu mày một cái, thoạt nhìn giống như nàng đem Thi Dao Vũ chặn tại sô pha trong góc phòng.
"Thi Dao Vũ, nếu như em còn nũng nịu với chị như thế một lần nữa thì có tin chị cắt đứt chân của em không?" – Lông mày của nàng dày và đen như màu mực vẽ, cho dù là không tức giận hay không có biểu hiện gì thì nhìn vẫn có chút hung dữ.
"Đáng ghét, người ta vốn từ trước đến giờ đều nói chuyện như vậy mà." – Thi Dao Vũ bất bình nói – "Được rồi, nói chuyện chính đi. Chị lừa em đến đây làm gì?" – Cậu nhìn bố cục căn phòng, sau đó lại nhìn về phía nàng, cằm nâng lên ý bảo đến lượt Hứa Thiên Mạc nói.
"Chúng ta kết hôn." – Hứa Thiên Mạc thiếu kiên nhẫn nói lại, ngữ khí vừa nhanh vừa rõ ràng.
"Vì sao ?" – Thi Dao Vũ nhìn nàng nghiêm túc như vậy thì liền biết là nàng nói thật.
"Ai da." – Hứa Thiên Mạc thở dài một hơi – "Nói ra thì chuyện dài lắm." – Nàng ngã xuống sô pha bên cạnh, biểu tình có chút mệt mỏi.
"Vậy thì chị nói ngắn gọn thôi. Nếu như bị người khác thấy hai chúng ta ở chung một phòng thì khẳng định sẽ bị hiểu lầm đó nha." – Thi Dao Vũ lại nói tiếp.
"Em vĩnh viễn là 0, mà chị lại không phải là số 1, em lo lắng cái gì?"* – Hứa Thiên Mạc bĩu môi nói, sau đó dừng một chút rồi mới nói đến việc chính – "Sự tình là như vầy, mẹ chị bức chị kết hôn. Mà nghe theo lời mẹ chị thì chính là phải kết hôn với một người đàn ông thực thụ. Chị không thích như vậy cho nên mới muốn kết hôn giả." – Nàng nhìn cậu – "Thế nào, giúp chị cậu việc này được không?"
Thi Dao Vũ lắc đầu, giọng cậu lanh lảnh vang lên, "Thuần Giai đã biết chưa?"
Nàng lắc đầu, "Cô ấy còn chưa biết. Mấy ngày nay chị cùng cô ấy chiến tranh lạnh cho nên chưa có nói."
"Vậy sao chị không cùng với người nhà trực tiếp ngả bài đi?" – Thi Dao Vũ thắc mắc.
"Ngả bài?" – Hứa Thiên Mạc nghĩ tới vấn đề này liền nhíu mày – "Mẹ chị tư tưởng cổ lỗ sĩ. Lần trước chị chỉ mới thí dụ một chút thôi, nói lỡ như tính hướng của chị có vấn đề thì sao thì đùng đùng bà liền muốn kéo chị đi khám bác sĩ tâm lý. Em nói chị làm sao bây giờ? Hơn nữa, em dám cùng mẹ em ngả bài không?" – Hứa Thiên Mạc chưa thấy qua mẹ của Thi Dao Vũ bao giờ nhưng bằng hữu chơi chung đều biết mẹ của Thi Dao Vũ đối với cậu ta rất nghiêm khắc.
"Thôi đừng nói đến mẹ em. Mẹ của em là một ngoại lệ rồi. Bà cho đến bây giờ đều không có tiếp xúc qua phương diện này." – Thi Dao Vũ lắc đầu – "Cho nên vẫn là nên quên đi." – Cậu phẫn
*"Em vĩnh viễn là 0, mà chị lại không phải là số 1, em lo lắng cái gì?"*: câu này ý kiểu bạn Vũ là gay, mà bạn Mạc cũng không phải gái thẳng.