Trương Tuyền ngồi ở đối diện Hứa Thiên Mạc, nàng nâng bình trà lên rót một chén nước đặt ở trước Hứa Thiên Mạc. Trương Dật giật mấy tờ giấy ăn cẩn thận lau bát đũa.
Hứa Thiên Mạc nâng cằm, nhìn hai chị em quỷ dị này, trong lòng nàng hai người này tuyệt đối là không có ý tốt. Nàng lại không ngốc, khoảng thời gian này Trương Dật nói bóng gió hỏi nàng cùng Nghiêm Như Tuyết như thế nào, hơn nữa nhìn Trương Dật này tham tài như vậy, khẳng định bị Nghiêm Như Tuyết thu mua. Ai, nàng làm sao vậy, một bằng hữu cực phẩm như thế cùng thủ trưởng, Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay.
"Làm sao vậy?” - Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc tựa hồ tâm tình không tốt, Nghiêm Như Tuyết nghiêng đầu hỏi.
"Không, chỉ là quá đói.” – Hứa Thiên Mạc thân thể thẳng lại, nói.
"Vậy chị bảo người phục vụ mang món ăn nhanh lên một chút.” - Nghiêm Như Tuyết săn sóc nói.
Hứa Thiên Mạc nghiêng đầu liền nhìn thấy Trương Dật cùng Trương Tuyền chế nhạo cười, "Chị ơi, em cũng đói bụng.”
“Vậy chị bảo người phục vụ đem thức ăn cũng tới nhanh lên một chút."
Một cái ánh mắt của Nghiêm Như Tuyết quăng tới, hai người lập tức câm miệng.
Hứa Thiên Mạc ngồi ở bên cạnh xa xôi uống trà, khóe miệng cười giấu ở phía sau cái chén.
"Như Tuyết, em cũng ở đây ăn cơm a?” - Thi Hoành Chí đột nhiên từ bên cạnh nhô ra.
Hứa Thiên Mạc suýt chút nữa đem nước vẫn chưa nuốt xuống phun đến trên mặt Trương Tuyền đối diện, đây cũng quá trùng hợp , ai soạn kịch bản vậy, soạn như thế cũng không sợ người khác nhổ nước bọt à.
"Trương Tuyền, em cũng ở a, đây là em trai của em đi, khi còn bé ôm lấy một lần, hiện tại càng lớn càng soái.” - Thi Hoành Chí không có hỏi qua ý kiến người ở đây, trực tiếp gọi người phục vụ lại thêm một cái ghế.
Nghiêm Như Tuyết cùng Trương Tuyền nhìn nhau,"Hắn là do cô kêu đến?”
"Làm sao có khả năng, tôi không có can đảm đắc tội cô đâu.”
Hứa Thiên Mạc lễ phép cùng Thi Hoành Chí hỏi thăm một chút, sau đó thu về bên trong góc của chính mình.
"Như Tuyết, nơi này có món cua rất nổi danh, em trước đây thích ăn cái này, em muốn ăn không, nếu như ăn anh đi gọi một phần cho em.” - Thi Hoành Chí nói, không chút biến sắc chuyển ghế đến bên cạnh Nghiêm Như Tuyết.
"Không cần, tôi hiện tại không thích ăn cái này.” - Nghiêm Như Tuyết cười nói, nhưng trong ánh mắt lại bắt đầu lộ ra ý lạnh.
Trương Dật ở bên cạnh Trương Tuyền, làm bộ xem điện thoại di động, nhân vật chính truy tình yêu, không nghĩ tới người cũ đột nhiên lên sàn, này có thể so với kịch truyền hình hay hơn nhiều, nhưng cho mượn hắn ba trăm cái gan, hắn cũng không dám quang minh chính đại xem trò vui, ngoại trừ Hứa Thiên Mạc, nơi này mỗi người đều bối phận cao hơn so với hắn.
"Như Tuyết, em nếm thử cái này đi.” - Thi Hoành Chí biểu hiện rất tri kỷ, không ngừng gắp cho món ăn Nghiêm Như Tuyết.
Hứa Thiên Mạc múc một chén canh, ánh mắt của nàng len lén liếc hướng về Nghiêm Như Tuyết cùng Thi Hoành Chí, còn nói yêu thích tôi, kết quả còn không phải là cùng chồng trước dây dưa không rõ sao?
"Canh của chị.” - Hứa Thiên Mạc nâng bát mới vừa rút về, canh trong tay nàng liền bị Nghiêm Như Tuyết cầm lấy.
Hứa Thiên Mạc chú ý tới thức ăn trong chén Nghiêm Như Tuyết bị chồng đến tràn đầy, thế nhưng lại không hề có dấu hiệu nàng muốn động tới, hơn nữa nàng phát hiện Nghiêm Như Tuyết không có động đũa. Tâm thở dài một hơi, Hứa Thiên Mạc nhận mệnh gắp món ăn bỏ vào trong bát của mình, sau đó nàng đem bát mình đưa cho Nghiêm Như Tuyết.
Nhìn vào mắt Nghiêm Như Tuyết, Hứa Thiên Mạc có thể rõ ràng nhìn thấy đáy mắt của nàng tràn ngập ý cười.
"Em không mời chị đi vào à?” - Cơm nước xong, Nghiêm Như Tuyết miễn cưỡng muốn đưa Hứa Thiên Mạc trở về.
Hứa Thiên Mạc cũng chưa có về nhà , mà là chuyển về nhà trọ trước kia mình thuê, nàng chặn ở cửa không có ý tứ để Nghiêm Như Tuyết đi vào.
"Tôi muốn hỏi một chuyện.” - Hứa Thiên Mạc phức tạp nhìn Nghiêm Như Tuyết.
"Hỏi đi.”
"Buổi tối ngày hôm ấy giữa chúng ta thật sự phát sinh loại chuyện đó?" - Hứa Thiên Mạc không biết xấu hổ hỏi.
Nghiêm Như Tuyết híp mắt, "Bé cưng, em nói xem?”
Quả nhiên là phát sinh , Hứa Thiên Mạc đầu đỡ tường, không được ,nàng muốn biết rõ ai trên ai dưới.
"Kỳ thực buổi tối ngày hôm ấy, chị chỉ là giúp em cởi quần áo để ngủ ngon hơn mà thôi.” - Nghiêm Như Tuyết cười nói chân tướng.Hứa Thiên Mạc kinh ngạc nhìn chằm chằm Nghiêm Như Tuyết.
"Vậy tại sao chị lại nói muốn phụ trách với tôi?”
"Đem một cô gái xem hết, đương nhiên muốn phụ trách.”
Hứa Thiên Mạc lại đỡ tường, hóa ra là như vậy a.
"Nhìn dáng vẻ của em, thật giống rất thất vọng mà.” - Nghiêm Như Tuyết tiến lên một bước, thân thể vừa vặn đem Hứa Thiên Mạc áp trên cửa, nàng mang giày cao gót chỉ so với Hứa Thiên Mạc thấp hơn một chút, hơi nâng cằm, mắt nhìn thẳng Hứa Thiên Mạc.
"Không có mà…” - Ánh mắt Hứa Thiên Mạc bắt đầu né tránh, không dám lớn tiếng, thở hổn hển, chỉ có thể nín giận nhỏ nhẹ nói.
"Thật sự?"
Nhìn thấy mặt Nghiêm Như Tuyết phóng to trước mắt mình, Hứa Thiên Mạc căng thẳng nhắm mắt lại, tay theo bản năng che ở phía trước mặt.
"Xem tóc em có chút loạn, chị giúp em sửa lại. " - Nghiêm Như Tuyết dùng tay đem tóc Hứa Thiên Mạc chỉnh lại, rồi tự nhiên đem bàn tay trở về.
Hứa Thiên Mạc lúng túng mở mắt ra, tay không tự nhiên thả xuống. Chị muốn sửa tóc liền nói sớm đi, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng âm thầm tả oán nói!
"Chị đi về trước.” - Nhìn mặt Hứa Thiên Mạc quẫn bách, Nghiêm Như Tuyết tự biết có chừng có mực.
Cửa thang máy đóng lại, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tắt đèn, Hứa Thiên Mạc nằm ở trên giường, đầu gối lên cánh tay. Nàng không có một chút nào buồn ngủ bắt đầu nghĩ lại, tự từ buổi sáng hôm đó sau, nàng đụng tới Nghiêm Như Tuyết trong lòng liền bắt đầu có chút chột dạ, mỗi