Hứa Thiên Mạc như chó chết nằm ở trên giường, điều hòa đang làm việc, gió lạnh thổi động rèm cửa sổ, nhưng Hứa Thiên Mạc vẫn cảm thấy nóng. Ngày hôm nay là thứ bảy, mặt trời thiêu đốt mặt đất cùng không khí, Hứa Thiên Mạc dự định ở trong phòng ngủ.
Nghe đến chuông điện thoại di động vang lên, Hứa Thiên Mạc nỗ lực duỗi dài tay mò đến điện thoại di động, "Alo?”
"Thiên Mạc, nhanh thay quần áo, lát nữa em đến dưới lầu của nhà chị.” – Thi Dao Vũ lo lắng nói.
"Muốn đi nơi nào?" - Hứa Thiên Mạc vẫn là một bộ lười biếng dáng vẻ.
"Ngày hôm nay triển lãm ảnh của ba em khai mạc, hai chúng ta đều phải trình diện."
"Có thể không đi không?” - Hứa Thiên Mạc ở trên giường uể oải, ngoại trừ một cái tay cầm điện thoại di động, thân thể đều rời rạc.
"Chị nếu như cùng ba chị nói chúng ta đã ly hôn, thì có thể không đi" - Tuy rằng hiện tại Hứa Hướng Sơn thân thể đã tốt, bác sĩ vẫn là dặn quá đừng kích thích hắn.
"Vậy chúng ta đi thôi.” - Hứa Thiên Mạc nhận mệnh từ trên giường bò lên, lục tung tủ tìm quần áo.
Mở cửa, một luồng nhiệt phả vào mặt, Hứa Thiên Mạc đứng một phút, mới hơi hơi thích ứng nhiệt độ. Đi xuống lầu, liền nhìn thấy Thi Dao Vũ dừng xe cách đó không xa.
"Ngày hôm nay nhiệt độ thật cao a.” - Hứa Thiên Mạc lên xe nói.
"Một năm mùa hè so với một năm càng nóng hơn, quen thuộc là tốt rồi.” - Thi Dao Vũ khởi động ô tô, hướng tiểu khu đi ra.
Hứa Thiên Mạc liếc mắt nhìn Thi Dao Vũ hỏi, "Ba em làm sao lại mở triển làm ảnh?"
"Này là sự nghiệp của ba, bằng không ông chỉ cần ở ngoài chơi là được.” Thi Dao Vũ giải thích.
Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ đến địa phương đã muộn, sau khi vào cửa đã có người bắt đầu nói chuyện. Hứa Thiên Mạc liếc mắt liền thấy thấy Nghiêm Như Tuyết đứng ở bên cạnh Thi Hoành Chí, nhìn thấy nàng tóc dài xõa ra cùng gương mặt xinh đẹp long lanh.
Người chủ trì giới thiệu xong lãnh đạo cùng người có tiếng sau, rốt cục nói đến Nghiêm Như Tuyết. Nghe được người chủ trì nói Nghiêm Như Tuyết là phu nhân Thi Hoành Chí thì Hứa Thiên Mạc trong lòng liền xoắn lại, nàng vỗ vỗ vai Thi Dao Vũ, thấp giọng hỏi, “Ba em cùng mẹ em hợp lại?”
Thi Dao Vũ suy nghĩ một chút, nói, "Vẫn không có, bất quá thời điểm hai người ly hôn đều rất kín tiếng, rất nhiều người không biết việc này.”
Hứa Thiên Mạc tự giễu cười cợt, mình không phải chính mồm đối với Trương Dật nói không muốn đem Nghiêm Như Tuyết cùng nàng dính líu, nàng bây giờ có tư cách gì bận tâm.
Người chủ trì nói có thể tự do quan sát, Hứa Thiên Mạc theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Như Tuyết, nhìn thấy nàng đang cùng người trò chuyện, Hứa Thiên Mạc lôi kéo Thi Dao Vũ vào trong xem bức ảnh. Đối với người không muốn gặp, Hứa Thiên Mạc có kỹ xảo đặc thù tránh né, trước tiên làm bộ chung quanh ngắm phong cảnh.Hứa Thiên Mạc hai tay ôm ngực, con mắt bao hàm cảm tình nhìn bên trong phong cảnh, thỉnh thoảng gật đầu biểu thị khen ngợi.
"Đẹp mắt không?"
Dãy núi tráng lệ phản chiếu ở trên mặt nước, phía sau là những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều cùng với mây bị nhuộm, coi như Hứa Thiên Mạc không hiểu nhiếp ảnh, nhưng thật tâm mà nói, đầu tiên nhìn qua liền cảm thấy đồ sộ.
"Đẹp đẽ.” - Hứa Thiên Mạc nói xong mới cảm thấy thanh âm này rất quen, quay đầu nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết cười tươi như hoa, mà Thi Dao Vũ không biết tung tích đi đâu mất rồi.
Hứa Thiên Mạc muốn tránh đi, Nghiêm Như Tuyết mở miệng, “Em cảm thấy em sẽ trốn đi được à?”
Hai người mặt hướng phong cảnh trên tường, Nghiêm Như Tuyết nhẹ giọng nói: "Chị biết em tránh né chị, nhưng trốn không có tác dụng, khoảng thời gian này chị cũng cố gắng suy nghĩ một chút, nếu em không thích chị, vậy chị cứ theo ý của em, không thích em nữa là được rồi."
Hứa Thiên Mạc nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Nghiêm Như Tuyết, nàng biết nàng ấy nói thật lòng.
"Vậy sau này vẫn là dựa theo như lúc mới bắt đầu ở chung là được rồi.” - Nghiêm Như Tuyết cười nói.
Nghe được Nghiêm Như Tuyết nói như vậy, Hứa Thiên Mạc trái lại cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút mất mát, nhưng nàng vẫn gật đầu biểu thị đồng ý.
"Hai người đang nói chuyện gì?" - Thi Dao Vũ từ bên cạnh tới hỏi.
"Con bồi tiếp Thiên Mạc, mẹ đi bên kia.” - Nghiêm Như Tuyết nói.Chờ Nghiêm Như Tuyết đi rồi, Hứa Thiên Mạc mới nghĩ đến, ngẩng đầu hỏi, "Ôi chao, chị hiện tại đóng vai chính là vợ, bị nam phụ cướp đi thẳng nam chồng của mình, tại sao quan hệ hai chúng ta vẫn tốt như thế, hơn nữa mẹ em đối với điểm ấy lẽ nào không có hoài nghi sao?"
Thi Dao Vũ sờ sờ mũi, liếc Hứa Thiên Mạc một cái, "Vấn đề lớn nhất là chị, chị bộc lộ khóc ròng ròng biểu hiện như một oán phụ, thì làm sao mẹ em lại không hoài nghi?”
"Ai, chị hiện tại vô cùng hối hận, lúc trước là nước vào đầu, mới tìm em rồi kết hôn giả." - Hứa Thiên Mạc phiền muộn nói, nàng cảm giác mình thật khờ a.
"Không nói cái này, giúp em một chuyện.” - Thi Dao Vũ nói.
"Giúp cái gì?"
"Cho em mượn tiền, rất nhanh sẽ trả lại cho chị.”
"Em muốn nhiều như vậy làm gì?" - Hứa Thiên Mạc khó mà tin nổi nhìn Thi Dao Vũ nói ra một con số.
"Tư nói em gái của hắn giải phẫu cần nhiều tiền, em lần trước mua nhà nên không có bao nhiêu tiền, chị có cho mượn hay không a?” - Thi Dao Vũ vội la lên.
Quan hệ đến tính mạng một người, Hứa Thiên Mạc gật đầu đồng ý cho Thi Dao Vũ vay tiền, "Chờ một chút, đem thẻ em cho chị, chị cho em tiền, em từ từ trả là được chị không hối thúc em đâu.”
Rốt cục mượn được tiền, Thi Dao Vũ thở phào nhẹ nhõm.
"Em tại sao không hướng về mẹ em vay, mẹ em có nhiều tiền như vậy mà?” - Hứa Thiên Mạc cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Em vẫn chưa có đem Tư mang về