Tan tầm trở về, Hứa Thiên Mạc ngón tay nhấn thang máy. Thang máy chưa xuống, Hứa Thiên Mạc lấy điện thoại di động ra quét một chút màn hình điện thoại, tai lại nghe tới có tiếng mèo kêu.
Hứa Thiên Mạc quay một vòng, phát hiện bên cạnh trống rỗng không có bất kỳ vật gì. Thang máy mở ra, Hứa Thiên Mạc lại nghe được yếu ớt thanh âm kia. Nàng dọc theo âm thanh đi tìm, cầu thang nơi gấp khúc đặt một cái thùng, phía trước thùng còn dùng bút viết vài chữ : cầu bao dưỡng.
Đi lên nhìn, chỉ thấy đáy thùng lót quần áo cũ, bên trong có một con mèo lông xù, xám trắng, xem ra đã ba tháng tuổi.
Con ngươi đen nhánh, bàn chân nhỏ béo mập, con mèo này vẫn đang kêu to, hình như là đói bụng. Hứa Thiên Mạc nửa ngồi nửa quỳ nhìn con mèo nhỏ bị vứt bỏ, do dự rất lâu vẫn là đem nó ôm trở về nhà.
"Đặt cho mi cái tên gì thật kêu đây?” - Hứa Thiên Mạc nâng cằm, nhìn chằm chằm con mèo nhỏ đang uống sữa bò. Lúc buổi tối, nàng mang theo con mèo nhỏ đi tới bệnh viện thú ý một chuyến, kiểm tra không có bệnh tật, Hứa Thiên Mạc liền đem nó mang về nhà, dự định chính mình nuôi.
"Gọi mi là Tiểu Tư thì thế nào? Nghiêm Tiểu Tư, liền gọi tên này đi.” - Hứa Thiên Mạc ôm lấy Nghiêm Tiểu Tư, nhìn mắt của nó, hưng phấn nói. Ôi chao, mình sao lại đặt cho nó họ Nghiêm?!
"Thiên Mạc, em có phải là bao dưỡng ai trong kim ốc tàng kiều không a?” - Trương Dật dựa vào cửa, nói - "Đi một chút cũng vội vã trở lại, bảo em đi ăn cơm cũng không đi, nhanh thành thật khai báo là có người hay không?”
"Anh nghĩ gì thế, em về nhà còn có việc, không cùng anh đi nữa, em đi trước.” - Hứa Thiên Mạc thu thập xong đồ vật, phất phất tay an vị thang máy đi xuống lầu.
Trương Dật còn dựa vào cửa phòng làm việc Hứa Thiên Mạc, tận mắt nhìn Hứa Thiên Mạc thân ảnh biến mất, hắn mới lấy ra điện thoại di động, "Chị Nghiêm, khoảng thời gian này Thiên Mạc rất khác thường, muốn em giúp chị đến xem không?”
"Không cần, khoảng thời gian này còn muốn cảm ơn em thỉnh thoảng nói cho chị tình trạng Thiên Mạc."
"Vì nhân dân phục vụ mà.” - Trương Dật đắc ý nói, vị trí bà mối này, hắn đúng là tận tâm tận lực.
.
.
.
Hứa Thiên Mạc vào cửa, liền bắt đầu phát điên. Nghiêm Tiểu Tư ở trên sàn nhà lăn lộn, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc trở về, nghiêng người nhìn nàng một cái lại tự mình tự chơi đùa, bên cạnh rải rác giầy đã tàn tạ.
Trừng Nghiêm Tiểu Tư một cái, Hứa Thiên Mạc hướng về phòng khách đi đến, phát hiện sô pha cũng bị phá tan. Hứa Thiên Mạc đầu bốc hỏa nắm Nghiêm Tiểu Tư lên, muốn cố gắng giáo huấn nó một trận, lại nhìn thấy ánh mắt vô tội kia, Hứa Thiên Mạc không thể làm gì đem nó ném tới trên ghế salông.
Cho Nghiêm Tiểu Tư ăn xong, Hứa Thiên Mạc lên mạng tra, thế mới biết Nghiêm Tiểu Tư là tiến vào thời kỳ mài răng. Hứa Thiên Mạc chỉ trỏ nằm ngửa đầu Nghiêm Tiểu Tư ở bên cạnh, "Đến thời điểm mua cho mi đồ mài răng rồi, mi đừng chà đạp đồ vật trong phòng, biết không?”
Nghiêm Tiểu Tư không biết có hiểu những gì Hứa Thiên Mạc nói hay không, hai cái chân trước tự mình gảy lên người Hứa Thiên Mạc tay, phía sau đuôi một chỉ một câu thôi.
.
.
.
"Chị Thiên Mạc.” - Hứa Thiên Mạc đang mua đồ cho Nghiêm Tiểu Tư, nghe đến phía sau có người tiếp tục gọi mình, quay đầu nhìn lại hóa ra là Trần Nghệ.
"Em tại sao lại ở chỗ này?" - Hứa Thiên Mạc nghi ngờ hỏi, nàng rất lâu không nhìn thấy Trần Nghệ, không nghĩ tới ở cửa hàng thú cưng gặp lại.
Trần Nghệ giơ túi trong tay, "Em mua thức ăn cho Caesar."
Caesar, đúng là một cái tên to lớn a.
“Chó nhà em giống gì ?" - Hứa Thiên Mạc hiếu kỳ hỏi.
"Husky, Caesar nhà em đã một tuổi.”
Hứa Thiên Mạc khóe miệng co quắp, trong đầu của nàng có thể tưởng tượng đến dáng vẻ con Husky lên cơn.
"Chị Thiên Mạc, chị nuôi con gì ?" – Trần Nghệ hỏi.
"Mèo, bất quá chị không rõ ràng nó là giống gì."
"Chị Thiên Mạc, chị có ảnh không, em có thể giúp chị nhìn xem nó là giống gì.”
"Không có, nếu không em tới nhà của chị xem đi.”
Nghiêm Tiểu Tư nhàn nhã ở tay vịn sô pha nằm, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc bên cạnh Trần Nghệ, cẩn thận nhìn nàng một cái.
"Chị Thiên Mạc, đây là mèo ly hoa Trung Quốc, rất thông minh.” - Trần Nghệ tới gần sô pha, đưa tay ra muốn sờ sờ sau lưng nó. Nghiêm Tiểu Tư rất không nể mặt mũi nhảy đến bên chân Hứa Thiên Mạc, meo meo gọi.
Hứa Thiên Mạc đem Nghiêm Tiểu Tư ôm lấy, nựng cằm nó."Chị Thiên Mạc, có thể hay không cho em chụp vài tấm ảnh của nó, con mèo nhỏ thật đáng yêu.” - Trần Nghệ tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Nghiêm Tiểu Tư đang hưởng thụ, Trần Nghệ nàng không chỉ yêu thích nuôi chó còn rất thích mèo, nhưng đáng tiếc nàng nuôi một con Husky, không có thời gian cùng tinh lực tiếp tục nuôi một con mèo, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc mời nàng tới đây xem mèo, nàng hoàn toàn không có từ chối mà là hưng phấn tới.
"Em chụp đi.” - Hứa Thiên Mạc đem Nghiêm Tiểu Tư phóng tới ổ mèo, đi châm trà cho Trần Nghệ.
.
.
.
"Ô, Miêu Tinh Nhân quả nhiên là khả ái nhất, vẻ đáng yêu hoàn toàn không chống đỡ được.” - Trần Nghệ ngồi ở chỗ ngồi nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, trong mắt không ngừng vụt sáng ái tâm.
"Em đang nhìn cái gì, cười xuân tâm dập dờn như thế?” - Thi Dao Vũ đem đầu lại gần, hiếu kỳ liếc mắt nhìn, "Ai nha, thật sự thật đáng yêu a."
"Dao Vũ, anh cũng thấy đáng yêu sao, đây là Miêu Tinh Nhân của chị em, gọi là Nghiêm Tiểu Tư."
Thi Dao Vũ lật bức ảnh trong điện thoại di động Trần Nghệ, nhìn thấy tấm thứ nhất, chỉ vào hỏi, “Chị ấy là chị của em?”
"Em vẫn gọi nàng chị Thiên Mạc, đây cũng coi như là chị em đi.” - Trần Nghệ cũng liếc mắt nhìn bức ảnh, chính là bức ảnh Hứa Thiên Mạc nựng cằm Nghiêm Tiểu Tư.
"Vậy chúng ta cũng coi như hữu duyên, nàng cũng là bằng hữu của anh, hơn nữa là bạn tốt nha.” - Thi Dao Vũ đem điện thoại di động trả lại Trần Nghệ, cười nói.
Trần Nghệ cũng kinh ngạc nhìn Thi Dao Vũ, sau đó đưa tay ra, "Thực sự là quá hữu duyên.”
Cùng Trần Nghệ bắt tay xong, Thi Dao Vũ lấy điện thoại di động ra nói, "Đem này vài bức ảnh mèo chuyển cho anh, thực sự là quá đáng yêu , rảnh rỗi anh cũng sang nhà