"Buổi tối em ngủ ở đây đi." - Hứa Thiên Mạc ôm một cái chăn mỏng tùy ý trải ở trên ghế salông.
"Này, cho chị một chút phản ứng xem nào!” - Nhìn Thi Dao Vũ thờ ơ không động lòng, Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ chỉ trán của hắn. Xem Thi Dao Vũ tinh thần không tốt, Hứa Thiên Mạc cũng không dám để cho một mình hắn trở về, vì lẽ đó chấp nhận cho hắn ngủ sô pha.
"Mạc Mạc, tán gẫu với em đi.” - Thi Dao Vũ ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Hứa Thiên Mạc liếc mắt nhìn phòng ngủ, "Ngày mai chị còn muốn đi làm.” - Hừ, Nghiêm đại nhân nhà ta còn đang chờ đây!
"Mạc Mạc.” - Thi Dao Vũ cầm lấy tay Hứa Thiên Mạc cầu khẩn nói.
"Chị nói, em có thể đừng không có chuyện gì thì gọi tên Thiên Mạc, khi có việc thì lại gọi Mạc Mạc được không, làm nũng cũng vô dụng!” - Hứa Thiên Mạc bỏ tay Thi Dao Vũ ra nói.
"Mạc Mạc.”
"Được rồi, được rồi, tán gẫu cái gì?” - Hứa Thiên Mạc đặt mông ngồi vào bên cạnh Thi Dao Vũ.
Thi Dao Vũ cúi đầu, âm thanh mang theo nghẹn ngào, "Chị nói em có phải là đặc biệt ngốc?"
Hứa Thiên Mạc liều mạng gật đầu, nhưng ngoài miệng an ủi, "Không phải là gặp phải một một tên lừa gạt sao, em phải tin tưởng, lần sau em nhất định có thể gặp được chân chính bạch mã vương tử."
"Mạc Mạc, em làm sao bây giờ?” - Thi Dao Vũ kêu rên lại muốn nhào tới trên người Hứa Thiên Mạc tìm kiếm an ủi.
Hứa Thiên Mạc tay mắt lanh lẹ đem Nghiêm Tiểu Tư ở bên chân nàng nghỉ ngơi nắm lên ném tới trong lồng ngực Thi Dao Vũ, sau đó từ trên ghế sa lông ngồi đến bên cạnh, “Em là đàn ông, có thể đừng giống một bác gái như thế không?”
Thi Dao Vũ hai mắt đẫm lệ, “Chị nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"
Hứa Thiên Mạc đỡ trán nói, "Em đây là muốn diễn kịch tình sầu mà.”
"Em rốt cục có thể cảm nhận được cảm giác của Thuần Giai.” - Thi Dao Vũ che ngực, nói.
"Này, em đột nhiên nhắc tới nàng làm gì, còn có cũng không phải chị khiến em như thế, em nói như vậy không đúng, chị là vô tội.” - Hứa Thiên Mạc không phục kêu lên, quên phòng này trừ bọn họ ra còn có một người.
"Vậy chị để cho em ôm một chút sẽ chết a, người ta thương tâm như vậy, lại nói lúc trước chị muốn giả kết hôn, em vì việc nghĩa chẳng từ mà hỗ trợ.” - Thi Dao Vũ nói.
"Hai người nháo đủ chưa?" - Nghiêm Như Tuyết từ cửa phòng ngủ đi ra, cười khẽ hỏi.
Thi Dao Vũ cùng Hứa Thiên Mạc sững sờ, mắt ngơ ngác nhìn Nghiêm Như Tuyết, lần này xong rồi!
"Thành thật khai báo đi.” - Nghiêm Như Tuyết ngồi ở trên ghế salông nhìn lướt qua hai người trước mặt.
Thi Dao Vũ cùng Hứa Thiên Mạc cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, trầm mặc không nói.
“Không nói tội thêm một bậc.” - Nghiêm Như Tuyết dường như thở dài nói.
"Là chị ấy.” - Thi Dao Vũ lập tức chỉ về Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc mắt như dao phi loạch xoạch bắn về phía Thi Dao Vũ, "Đạo đức đâu, đạo đức của em đâu?”
Thi Dao Vũ không cam lòng yếu thế trừng lại, "Chị không biết thủ đoạn của mẹ em sao?”
"Nàng làm sao?" - Nghiêm Như Tuyết không nhìn hai người, mà là nhìn về phía Thi Dao Vũ hỏi.
"Thiên Mạc nói muốn kết hôn, bọn con liền kết hôn.”
"Kết hôn giả xong chuyện gì xảy ra?"
"Cái này, cái này, bọn con không có lĩnh giấy hôn thú.”
Nghiêm Như Tuyết hơi nhíu mày lại, "Này không phải trọng điểm."Hứa Thiên Mạc hiện tại rất muốn che miệng Thi Dao Vũ, nhưng bị vướng bởi ánh mắt sắc bén của Nghiêm Như Tuyết, nàng vẫn là có tình toán cho mình – “Em cùng Dao Vũ kết hôn giả, bởi vì. . ."
"Dựa theo lời nói như vậy, các người là liên hợp lại gạt tôi à?”
Thi Dao Vũ chen miệng vào nói, "Mẹ, không phải là gạt mẹ, mà là lừa mọi người."
Hứa Thiên