Đường Hoa cười rất bình thường, nhưng ở Hứa Thiên Mạc trong mắt vạn phần chói mắt, nàng rất muốn quay đầu lại lập tức đi, nhưng vấn đề là nàng đi không được.
“Rảnh rỗi như thế.” - Hứa Thiên Mạc cười như không cười, ngồi ở trên ghế đặc biệt bày ra một cái khí thế hung hăng.
"Nói cho cô một tin tức tốt cùng một cái yêu cầu xấu, cô muốn trước hết nghe cái nào?" - Đường Hoa ngồi ở trên ghế hai chân vắt nhau, mắt nhìn thẳng Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc suy nghĩ một chút, mở miệng, "Nói rõ tin tức trước đi."
"Tôi đem Tư giải quyết được rồi.” – Đường Hoa ung dung nói.
"Giải quyết được rồi?" - Đây là trước để cho hắn biến mất ở trước mặt Thi Dao Vũ sau đó gọn gàng nhanh chóng giết chết, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng đoán được.
"Tôi cho người đánh gãy một chân hắn, sau đó phái người đưa hắn về nhà.”
Hứa Thiên Mạc điều chỉnh tư thế mình ngồi một chút, "Yêu cầu xấu là cái gì?"
"Giúp tôi hẹn Dao Vũ ăn một bữa cơm.” - Đường Hoa cười nói.
"Là điều này thật à?" - Hứa Thiên Mạc tăng thêm ngữ khí hỏi.
Đường Hoa gật gù, "Việc này xin nhờ cô, công ty tôi có việc, tôi đi về trước.”
Hô, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, yêu cầu này vẫn không tính là quá phận quá đáng. Nàng tưởng rằng Đường Hoa sẽ trực tiếp vứt cho nàng một tấm thẻ phòng, sau đó nói buổi tối đem Thi Dao Vũ đưa đến trên giường tôi đi.
Có thể hẹn Thi Dao Vũ ăn cơm việc này cũng không dễ xử lí a, vừa nghĩ tới đem bạn tốt đẩy lên trước mặt con cọp, hình ảnh này thật sự không thể tin được. Hứa Thiên Mạc dựa vào lưng ghế trầm tư một lúc, sau đó gọi điện thoại cho Thi Dao Vũ.
"Thân thể có tốt không?" - Hứa Thiên Mạc dối trá hỏi.
"Chị có bị bệnh không, đột nhiên hỏi cái này?” - Thi Dao Vũ ở trong điện thoại tức giận hét lên.
"Hỏa khí lớn như vậy, có muốn chị đi mua trà lạnh cho em hay không?”
"Mua cái đầu chị, đều là bởi vì chị, em hiện tại còn đang chép sách đây!”
"Khặc khặc, buổi tối cùng đi ăn một bữa cơm, lát nữa chị đem địa chỉ gửi cho em, liền như vậy.” - Sau đó Hứa Thiên Mạc cúp điện thoại.
.
.
.
Phòng ăn bên trong phát ra âm nhạc êm dịu, ngọn nến đốt trên bàn ăn không ít, trong không gian u tối tạo thành điểm điểm tinh quang. Thi Dao Vũ đi qua cửa xoay tròn xinh đẹp, bước vào trong phòng ăn.
"Chị lên cơn a, tìm em ăn bữa tối như thế này." – Thi Dao Vũ ngồi vào Hứa Thiên Mạc đối diện, nhỏ giọng nói.
Hứa Thiên Mạc không nói gì, chỉ là hung hăng cười khúc khích.Thi Dao Vũ đánh giá một chút phong cảnh phòng ăn lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Thiên Mạc.
Áo sơ mi trắng, tóc dài nhu thuận để rối tung trên vai, giữa hai lông mày biểu hiện đều là một loại kinh tâm động phách mỹ lệ, đặc biệt là dưới ánh nến lung linh, Hứa Thiên Mạc được tôn lên đặc biệt xinh đẹp.
Thi Dao Vũ tâm hơi chìm xuống, hạ thấp âm thanh, "Thiên Mạc, chị đây là muốn xuống tay với em sao?"
Nghe nói như thế, Hứa Thiên Mạc trong lòng đang có cảm giác tội lỗi đột nhiên tiêu tan, Đường Hoa mau mang yêu nghiệt này mang đi đi, bằng không nàng thật sự muốn thổ huyết mà chết.
"Chị không nói lời nào, lẽ nào bi em đoán đúng?” - Thi Dao Vũ trầm trọng nhìn chăm chú Hứa Thiên Mạc, giọng nói mang vẻ bi thương - "Thiên Mạc, chúng ta là không thể. Em biết lời này sẽ làm chị rất đau đớn, nhưng chúng ta là bằng hữu tốt nhất, chị nên biết. . ."
"Thật không tiện, tôi đến muộn.” - Thi Dao Vũ vẫn chưa nói hết nội tâm hắn, Đường Hoa liền phong độ xuất hiện.
Người rốt cục đến rồi, mắt Hứa Thiên Mạc long lanh. Anh đến muộn chút nữa, tôi có thể sẽ không nhịn được ở trước mặt mọi người đánh chết Thi Dao Vũ!
"Anh tại sao lại đến?" - Thi Dao Vũ khó chịu nhìn Đường Hoa, hắn suýt chút nữa bị những lời nói của mình làm cho cảm động khóc, kết quả lời chưa nói hết đã bị cắt đứt.
"Anh rất nhớ em." - Đường Hoa tiêu sái đối với Thi Dao Vũ nói.
Hứa Thiên Mạc đứng dậy, "Tôi trước tiên đi WC, các người chậm rãi tán gẫu."
Thi Dao Vũ đưa tay lên ý muốn Hứa Thiên Mạc không cần đi, nhưng nàng một cái bước xa chạy đi về phía WC cản cũng không ngăn được, bất đắc dĩ Thi Dao Vũ chỉ có thể tức giận nhìn Đường Hoa ngồi đối diện với hắn.
"Em muốn ăn cái gì?" - Đường Hoa mở ra thực đơn nhìn một chút, ngẩng đầu hướng Thi Dao Vũ hỏi.
"Không ăn.” - Thi Dao Vũ hai tay ôm ngực quay đầu.
"Cho hỏi, nơi này có món “không ăn” không ?" - Đường Hoa hướng về đứng ở người phục vụ bên cạnh hỏi.
Thi Dao Vũ, "..."
Người phục vụ, "..." - Ông chủ, có người tìm đến phá rối a...