Triệu Văn lúc này mới mở cửa nhẹ nhàng và tiến vào. Cúi người chào:- “Thưa chủ tịch, Viên Minh tiểu thư sắp về tới rồi ạ?”“Chủ tịch có muốn cùng ăn tối với tiểu thư không để tôi chuẩn bị ạ?”- ……………“Không”……... “Khi nào nó về, bảo nó vô đây gặp tôi.”- “Vâng”. “Vậy tôi xin phép đi làm việc ạ.”- ……..Đợi khi cửa đã đóng ông mới quay người lại. Lúc này ông mới bình tĩnh lại. Ông lại cửa sổ, lôi từ trong túi ra một gói thuốc lá, châm lấy một điếu đưa lên miệng, nhả làn khói trắng vào những cánh hoa anh đào đang rơi lất phất kia. Ông đứng nơi đó ánh mắt hướng về một nơi xa xăm vô định.Lúc này ngoài cổng chiếc xe Maybach 560 đã về tới.Triệu Văn bước ra mở cửa xe.- “Cô chủ đã về.”- “Ồ Triệu Văn.” “Tôi cứ tưởng là ông chết rồi chứ?” Viên Minh vừa cười vừa đùa với ông ta.- “Tôi chưa chết được đâu”. “Tôi phải sống tốt và đợi khi nào cô chủ lập gia đình sinh con đẻ cái rồi mới rời đi được.”Triệu Văn tiến lại xoa đầu Viên Minh.Nói qua về Triệu Văn. Có thể nói ông ta chính là tổng quản gia của nhà này. Ông ta năm nay đã 55 tuổi và đã phục phụ cho gia đình họ Phạm đã hơn 30 năm. Ông vừa là bạn vừa là một người trợ thủ đắc lực của Phạm Ngô Minh từ những ngày đầu tiên của sự nghiệp.Cả cuộc đời ông đã cống hiến hết mình vì gia đình này. Mọi người trong gia đình này cũng đã coi ông là thành viên không thiếu trong ngôi nhà này. Ông đã chăm sóc Viên Minh từ khi cô bé mới 3 tuổi. Có thể nói Triệu Văn vừa là người quản gia vừa là cha của Viên Minh. Chính vì vậy cô bé cũng rất yêu quý ông.Cô bé rất thích trêu đùa với Triệu Văn, ông ấy cũng rất thoải mái với cô chứ không giống như đám gia nhân lễ nghi rườm rà kia. Nhưng mà không hiểu vì sao mà cũng khá lâu rồi ông lại ít xuất hiện trước mặt cô.…………..- “Đợi tôi lập gia đình ấy hả?” “Còn lâu nhá.” Lêu.Triệu Văn nhìn cô nhóc đang lè lưỡi dễ thương kia. Ông cười rồi ngồi xuống buộc lại tóc và chỉnh sửa váy của cô bé cho gọn gàng.- “Giờ đẹp rồi đấy.” “Ông chủ đang đợi tiểu thư trong phòng đọc sách.”- …………….- “Cô vào đi. Sẽ không có chuyện gì đâu.””- “Gật gật”Viên Minh tiến lại phòng đọc sách. Từ trước tới nay cô bé rất ít khi vào căn phòng này, cô luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào khi đặt chân vào căn phòng này.- “Chà chà ..” “Sao tự nhiên hồi hộp thế nhỉ?” Cô bé cảm thấy tim mình đập nhanh, tay có chút tê tê.“Haha”…..”Mình chỉ đi gặp bố của mình thôi mà lại run như vậy nhỉ?”Bước tới cánh cửa phòng đọc sách cô bé đứng lại.Trong phòng đọc sách lúc này ông Phạm Ngô Minh đang đứng cạnh cửa sổ. Trong gạt tàn đã chất đống không biết bao nhiêu là đầu lọc rồi. Binh thường một ngày ông chỉ hút 2-3 điếu cho những lúc căng thẳng vậy mà hôm nay ông đã châm không biết bao nhiêu điếu rồi..- “Cốc cốc”……- “Vào đi”Viên Minh nhẹ nhàng đấy cánh cửa ra. Một luồng gió mát lạnh thổi vào cô bé. Cô thấy bóng người đang đứng quay lưng tại cửa sổ kia. Là bố đó ư?- “Con chào bố ạ”……. Viên Minh hồi hộp cất tiếng.Người trước mặt từ từ quay lại. Nhìn vào cô bé. Cô đứng yên hai tay bấu vào nhau.Chà, đã lớn thế này rồi à con gái, trông con thật đáng yêu, bố muốn ôm con vào lòng quá. Ông Ngô Minh nghĩ trong đầu. Ông muốn nói ra những lời nói đó với con bé nhưng cổ họng ông dường như bị nghẹn lại không nói ra được.Ông không nói gì. Tiến lại bàn làm việc.- “Con lại đây.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên- “Dạ.”Viên Minh đứng trước bàn cúi hẳn mặt xuống.- “Sao vậy?” “Ngẩng đầu dậy đi chứ.”- “Dạ”…. Cô ngẩng đầu dậy nhìn thẳng vào người trước mặt.- “Sao. Không còn nhận ra bố nữa hả?” Cũng không trách con được, đã 2 năm rồi không hề gặp mà?- “Dạ không”. Con vẫn nhận ra mà.- “Đi chơi có vui không?”- “Dạ” “Cũng vui ạ.” Viên Minh nhìn bố của mình, ông ấy đang nói chuyện với mình mà lại không nhìn vào mặt mình?- “Được rồi, Lại đằng kia đợi bố một chút.”- “Dạ. “Viên Minh tới lại bàn uống nước ngồi xuống. Lúc này cô mới thoải mái một chút.Chắc chả có ai trên đời này lại như mình cả đâu. Chỉ là gặp lại bố của mình mà lại run như vậy. Cô lén nhìn ông. Cũng tận 2 năm rồi mới gặp lại mà sao có vẻ bố không vui chút nào?Ông Ngô Minh lúc này nhấc điện thoại lên gọi điện.- “Cậu ra chỗ tài xế lấy bịch hồ sơ tôi để trên xe mang vào phòng cho tôi.”Nói xong ống cúp máy, rồi nhìn Viên Minh. Cô bé lúc này đang nhìn lén ông, bắt gặp bố phát hiện mình đang nhìn ông ấy cô bé giật mình quay mặt sang hướng khác. Người ngoài trông vào thì không có ai nghĩ đây là hai cha con cả mà trông giống như một cô học sinh mắc tội đang ngồi đợi phạt ở phòng hiệu trưởng vậy.2 cha con vẫn ngồi đó. Không ai nói điều gì cả, chỉ còn tiếng gió thối xào xạc bên ngoài cửa sổ. Viên Minh cảm thấy bầu không khí lúc này căng thẳng quá, cô ước rằng Triệu Văn mau mau vô để cô có thể chuồn ra ngoài.……. “Thưa chủ tịch”…… Triệu Văn lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, thật may mắn quá- “Vào đi.”- “Đây là hồ sơ mà ông chủ cần”Chỉ đợi có vậy Viên Minh chạy lại bàn- “Bố chắc có việc rồi. Con xin phép ra ngoài trước ạ.”- “Con ở đó. Bố có chuyện này muốn nói với con.”- “Dá?”..... “Dạ.”Không biết có chuyện gì đây. Triệu Văn thấy ông chủ có việc muốn nói với cô chủ nên xin phép ra ngoài. Ông đi ra cửa thì thấy Viên Minh đang làm bộ mặt tội nghiệp nhìn mình, ông cũng chỉ nhẹ lắc đầu với cô bé rồi nhanh chóng đi ra ngoài.Ông