- “Triệu Văn? Lão ta vẫn còn sống à?” “Sao lão không gọi thẳng cho mình mà lại gọi cho người lái xe thế này.” Cô rút điện thoại ra thì thấy có tận 10 cuộc gọi nhỡ. Hóa ra cô đang để chế độ im lặng.- “Ông vẫn còn sống à? Lâu lắm rồi tôi không thấy ông đâu cả?- “Tôi vẫn ở trong biệt thự suốt đó thôi. Mà sao tôi gọi cô chủ lại k bắt máy?”- “Điện thoại tôi để chế độ im lặng nên không thấy ông gọi.” Mà có chuyện gì hả?- “ Vâng”. “Rất tiếc vì đã làm phiền cô chủ vui chơi nhưng…. Ông chủ đã về rồi…. và ông cho gọi cô về.”Viên Minh bỗng ngây người ra , không biết nói gì- “ A lô”… “Cô vẫn nghe đấy chứ”- Tôi biết rồi.Nói xong, cô bé tắt vội điện thoại rồi đưa cho người lái xe.- “Sao em bỗng thất thần vậy?” Ngô Hào hỏi khi thấy cô bé tự nhiên ngây người ra.- “Nay thất thường dữ vậy hả? Mới nãy còn cười phá lên như vậy mà giờ lại xị ra thế kia là thế nào hả?” Vương Quân chọc tay vào sườn cô bé mà cười, nhưng cũng không thấy có phản ứng gì.Cả 3 cảm thấy khó hiểu khi thấy Viên Minh im lặng như vậy.- “Bố em….. về nước rồi. “- “Vậy à, Chú Ngô Minh cuối cùng cũng về rồi”- “Cũng đã lâu lắm rồi không gặp rồi đấy nhỉ. Hình như bố em đã ra nước ngoài làm việc cũng được 2 năm rồi phải không Viên Minh? Chắc em rất vui khi bố em về nhỉ.”- “Vui khỉ mốc á”. Viên Minh đứng dậy hét thẳng vào mặt Vương Quân Vương Khang.- “Ơ gì hét to lên vậy. Mọi người đang nhìn kìa.”- “Chắc Triệu Văn cho gọi em về đúng không?” Ngô Hào hỏi- “ gật gật”- “ Vậy em hãy về đi. Dù gì cũng đã 2 năm không gặp bố rồi”- “Em biết rồi. Đằng nào thì cũng phải gặp thôi.”……“ Mấy anh có muốn qua cùng không?”- “Em cứ về gặp bố trước đi. Có gì lát a với Vương Quân ,Vương Khang ghé qua.”- “Vâng. Bữa khác đi xem phim vậy. Em về đây. Bye mấy a nha.”Thấy Viên Minh định ra về Vương Khang liền chặn cô lại:- “Về cũng được nhưng phải thanh toán chầu này đi nha”.- “Không nhé. Chính 2 anh mời em mà”.“Em không biết gì hết. hihi”Vương Khang chưa kịp trả lời thì đã thấy cô bé chạy vút ra cửa rồi.Nhìn chiếc Maybach S560 lăn bánh đi mất, Vương Quân lúc này mới hỏi Ngô Hào:- “Sao em thấy Viên Minh có vẻ không vui khi nghe tin chú Ngô Minh về vậy anh?”- “Em cũng thấy vậy. Và em cũng ít khi nghe thấy Viên Minh nói về chú ấy thật.”Ngô Hào nhìn 2 cậu em đang thắc mắc. Cậu biết rất rõ vì sao Viên Minh lại có phản ứng như vậy, cô bé đã từng kể cho cậu về chuyện này và cậu cũng đã hứa là sẽ không cho ai biết nữa. Mà nếu lỡ nói ra thì 2 tên nhiều chuyện kia cũng sẽ bô bô cái miệng cho mà coi- “ Anh cũng không rõ, chắc là nó quá bất ngờ nên mới phản ứng như vậy”, thôi mình cũng về thôi. A còn có chút việc nữa.- “Vâng. Vậy lát anh không qua bên đó thăm chú Ngô Minh à?”- “Để khi khác đi. Chú ấy cũng mới về nên để chú nghỉ ngơi đã. Bữa khác qua thăm cũng được”- “Vậy thôi.” Vương Quân làm bộ mặt buồn bã chạy ra quầy tính tiền rồi đi về.Trên chiếc xe Mercedes Maybach:Viên Minh giờ đã nằm hẳn xuống hàng ghế sau. Chân cô bé co lại. Hai tay đặt trên đôi môi hồng hào đang mấp máy. Cô bé đang lo lắng. Cũng đã 2 năm rồi cô mới gặp lại bố.- “2 năm trước thì”…. “Mình 4 tuổi”……. “Chà, mình cũng không nhớ rõ khuôn mặt của bố như thế nào nữa, giọng của bố mình cũng quên luôn rồi.”- “Cô cảm thấy khó chịu trong người hả cô chủ?” Thấy cô nằm như vậy người tài xế liền hỏi thăm.- “Không.”…… “Tôi bình thường.”Không biết bố có nhận ra mình nữa hay không nhỉ? Bố cũng ít khi gặp mình mà.- “Thật sự thì mình cũng không có kỉ niệm gì vui vẻ cùng với bố cả.”- “Thôi kệ. Gặp thì gặp”Viên Minh nằm đó, Trong đầu cô bé chỉ là những dòng kí ức ngắn ngủi về người cha của mình.Trong Biệt thự:…..Két….. Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên.Một bóng người cao lớn nhẹ nhàng tiến vào phòng đọc sách . Căn phòng vẫn sạch sẽ và gọn gàng, dường như gia nhân vẫn thường xuyên lau chùi trong căn phòng này. Ông đưa mắt nhìn căn phòng, nhìn cái giá sách cao kia, nhìn hàng sách được xếp đều tăm tắp kia. Mọi vật vẫn như xưa. Không có gì thay đổi cả.Kể từ cái ngày xảy ra tai nạn khiến mình mất đi người vợ ông Phạm Ngô Minh đã không còn sống trong căn biệt thự này nữa. Sau đám tang của bà Vương Huyền, ông đã chuyển sang một căn biệt thự khác. Ông đã đưa Viên Minh đi cùng nhưng ông lại giao hẳn việc chăm sóc Viên Minh cho vú em vì ông không hề có thời gian để chăm sóc cho cô bé. Công việc của ông thường xuyên phải gặp đối tác và ra nước ngoài. Lịch trình dày đặc khiến cho thời gian về nhà còn không có chứ nói gì tới việc chăm sóc conThật ra thì những điều đó cũng chỉ đúng có một phần. Lí do thực sự là bởi vì căn nhà đó. Nó chất chứa quá nhiều kỉ niệm.Đã không còn ai trong ngôi nhà đó chào đón ông về nhà sau những thời gian làm việc mệt nhọc nữa. Không còn người vợ đáng yêu ôm ông từ đằng sau và hỏi han ông mệt hay không muốn ăn gì không. Không còn người cằn nhằn ông quá ham công việc mà để cho bản thân bị