Vốn dĩ đã làm xong 14ch quyển 2 rồi beta hết thì đăng luôn 1 lượt, cơ mà beta lại cũng lâu vl nên giờ mới đăng 7ch còn lại được ????
Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ hai: Cuộc sống thú cưng
Chương 36:
Nguyên cất tờ thư mời đỏ chói đi. Giờ công viên đã vào guồng, y không cần phải bận tâm đến mọi việc nữa, chỉ cần suy nghĩ đưa ra các hoạt động chủ đề hằng quý là được, vì thế quả thật là y có thời gian để tham gia buổi đấu giá Vật báu nghìn năm này. Hiện đã là trung tuần tháng 3, không bao nhiêu ngày nữa là bắt đầu buổi đấu giá rồi.
Nguyên đại thần nghĩ ngợi một chốc, sau đó quyết định tới đấy dạo một vòng trước.
Khi Du Nhạc Nguyên ngang nhiên trốn việc rồi bước vào chiếc việt dã đặc chế màu xanh biển của mình, mặt y lập tức đen xì.
"Sao cậu lại ở đây?".
Ban cầm quyển 《Ba mươi sáu kế》[93] trong tay, ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Con người rất nguy hiểm, cậu muốn ra ngoài thì tất nhiên tôi phải đi cùng".
[93] Là bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, ba mươi sáu kế bắt đầu xuất hiện từ thời Nam Bắc triều và tới thời nhà Minh thì được tập hợp thành sách.
Du Nhạc Nguyên suýt nữa đã ha ha với hắn: "Não cậu bị úng nước hả? Nghiêm túc nghĩ xem trên đời này có ai có thể làm tôi bị thương dù là một đầu ngón tay không? Tôi còn cần cậu bảo vệ sao?".
Ban đã quá quen với vẻ xù lông của Du Nhạc Nguyên quen cửa quen nẻo lên tiếng trấn an: "Không phải bảo vệ, chỉ đi cùng cậu thôi. Cậu tự đi thì tới chỗ nào cũng gây chú ý cả, bất tiện lắm".
Du Nhạc Nguyên nhìn Ban chòng chọc một lúc lâu. Trừ đôi mắt đỏ tươi thì biểu cảm cùng những mặt khác của người sau đều cực kỳ ung dung, đứng đắn. Dù trực diện với ánh mắt soi mói của ngài Thủy thần thì hắn vẫn rất chi là bình tĩnh.
Cuối cùng Du Nhạc Nguyên nghiến răng, lái xe phóng đi.
Ban ngồi ở ghế phó lái khẽ cong môi. Từ rất lâu về trước đã thế này rồi, chỉ cần đứng yên cho Nguyên nhìn một hồi thì thật ra người thỏa hiệp cuối cùng chắc chắn sẽ là Nguyên. Chẳng hiểu tại sao đám người năm đó lại cho rằng Nguyên khó sống chung nữa? Rõ ràng chỉ cần yên tĩnh chờ y lườm xong là có thể kết bạn rồi.
Không thể không nói, ở khía cạnh chịu dựng áp lực này, Ban đại thần quả là mạnh mẽ đến đáng sợ.
Cao ốc Đế Quốc là tòa nhà thương mại cực kỳ nổi tiếng của Hải thị. Trung tâm thương mại lớn nhất Hải thị nằm ở ngay trong cao ốc Đế Quốc và thầu bảy tầng, từ siêu thị thực phẩm đến áo quần, trang sức cao cấp, từ dịch vụ ăn uống đến mỹ phẩm làm đẹp dưỡng da, cái gì cũng có. Lượt khách hằng ngày của nơi này luôn cực kỳ khổng lồ. Sau khi đến đây, Nguyên đại thần mới hơi khó chịu phát hiện, lượng người ở đây có vẻ còn nhiều hơn cả công viên giải trí của y nữa, khá bực đấy... (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
"Những cửa hàng trong tòa nhà này chắc chắn không do một người sở hữu. Vậy nên dù có đông thì cũng không kiếm được nhiều tiền bằng cậu".
Ban đại thần nhìn thoáng qua ánh mắt bắt đầu trở nên nguy hiểm của Nguyên, quá hiểu rõ anh bạn chí cốt của mình, Ban nhanh chóng nhận ra điểm mấu chốt. Du Nhạc Nguyên nghe hắn nói thế thì sắc mặt thật sự tốt lên, gật đầu tán thành: "Chính xác, chỗ này còn chẳng có chỗ đậu xe, quá chật chội". Nên biết rằng, cho dù mỗi ngày tiếp hơn năm mươi nghìn lượt khách, công viên giải trí Sơn Hải của y chưa từng có trường hợp không đủ chỗ đậu xe!
Ban gật đầu, hết sức đồng ý: "Chúng ta đã chạy lòng vòng mấy lần rồi mà vẫn không tìm được chỗ đậu".
Nguyên đại thần cực kỳ chíu khọ, sau khi đợi thêm mười phút nữa thì cuối cùng cũng nổi cáu, "Xuống xe".
Ban nhướng mày, "Tôi làm một màn chắn cho cậu nhé?".
Du Nhạc Nguyên chặc lưỡi: "Khỏi, dùng thủ thuật che mắt là được rồi".
Thế là ngay sau khi Du Nhạc Nguyên phất tay, chiếc việt dã màu xanh biển cực kỳ nổi bật đậu ở ven đường lập tức biến mất. Trong lúc đó có rất nhiều người qua lại nhưng không một ai nhận ra điều gì bất thường.
Nguyên đại thần nở nụ cười hài lòng, quay người đi về phía trung tâm thương mại Bách Xuyên trong cao ốc Đế Quốc. Ban lúc này đã cất quyển sách trong tay đi, sánh bước bên cạnh Du Nhạc Nguyên. Hai người không nói gì cả đoạn đường nhưng lại rất ăn ý — khi Du Nhạc Nguyên nhìn ai đó chăm chăm, Ban tất cũng sẽ nhìn người kia; khi Du Nhạc Nguyên ngó thấy có quầy bán kem ốc quế ngon có tiếng cạnh trung tâm thương mại, còn mua hẳn hai cây, Ban sẽ trực tiếp vươn tay nhận lấy một cái. Hai người cứ thế yên lặng vừa đi vừa ăn, khi đến trước cửa vào trung tâm thương mại, Du Nhạc Nguyên đột nhiên trề môi: "Dở quá".
Ban thở dài: "Biết dở sao còn ăn".
Du Nhạc Nguyên khó chịu quay đầu nhìn hắn chằm chặp. Ban nghĩ ngợi rồi đưa tay cầm lấy cây kem chỉ còn lại một chút của Du Nhạc Nguyên, sau đó vô cảm bỏ cả vào miệng. "Lần sau tôi không ăn giúp cậu nữa đâu đấy".
Du Nhạc Nguyên nhìn hai má phồng lên của Ban, trong lòng chợt vui vẻ lên ngay: "Ai nói, lần nào mà cậu chẳng ăn giúp tôi".
Ban nghe thế, không khỏi lắc đầu khẽ cười. Giờ nghĩ lại, quả thật là hắn luôn ăn giúp Nguyên đủ loại hải sản và trà nước do đám yêu quái cống nạp, giờ thì tăng thêm một cây kem.
Hai người bên này tự nói tự cười, hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh đang há hốc mồm nhìn mình, mãi đến khi trong đám đông có mấy giọng nữ hét lên đầy kích động.
– Nam thần ở công viên giải trí!! Ảnh là nam thần ở công viên giải trí đó đó!!
– Tía má ơi! Sao trên đời lại có người đàn ông đẹp trai đến thế vậy!! Tao mù rồi.
– Aduma cái đó không phải trọng điểm! Đại ma vương kế bên sao cũng ở đây! Vấn đề là đại ma vương vừa mới ăn kem dùm nam thầnnnnn!! Tao không muốn nghĩ tiếp nữa!!
– Ha ha, tuyệt vọng với thế giới này quá, đến nam thần cũng chơi gei.
Du Nhạc Nguyên cau mày nhìn đám người mê trai xung quanh, đang định lên tiếng thì không ngờ lại thấy mấy người đó kích động chạy nhào về phía hai người với ánh mắt phấn khích! Đến khi một người đàn ông với vẻ mặt si mê, phải, là một người đàn ông với tay sắp chạm đến góc áo của Nguyên đại thần, Ban vẫn luôn thờ ơ đứng dòm bỗng ngước mắt lên.
Vù vù ——
Từ vị trí của Ban, một luồng khí bỗng lẳng lặng lan ra, người đàn ông gần Du Nhạc Nguyên nhất bỗng ôm đầu lăn lộn dưới đất, đau đớn rú lên. Mà những người nhào tới cũng nối nhau hoặc che miệng hoặc ôm ngực hay bụng cong người đau đớn nôn khan. Lúc này, tất cả mọi người như thể đều đột ngột phát bệnh vậy.
Du Nhạc Nguyên vốn định phóng băng ra để mấy người này té ngã, kết quả Ban ra tay suýt lấy luôn mạng người ta. Y tặc lưỡi một tiếng, nắm lấy tay Ban nhanh chóng kéo hắn vào trung tâm thương mại: "Tôi đã nói rồi! Đừng hở tí là giết người! Mau hồi phục cho bọn họ đi, không thì coi chừng lên báo bây giờ, tôi không muốn nghe cục trưởng Hồ khóc lóc kêu gào đâu, phiền chết".
Ban lạnh mặt không nói câu nào.
Du Nhạc Nguyên ngắt mạnh hắn một cái, Ban mới bực dọc cười gằn một tiếng. Sau đó những người vốn thấy khó chịu, cho là mình bị bệnh gì đấy bỗng thấy thoải mái hơn nhiều, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện nam thần và đại ma vương đã biến đâu mất. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Kế đó, lúc Du Nhạc Nguyên và Ban đi dạo trung tâm thương mại thì không còn bị người ta xúm lại dòm ngó nữa, bởi thủ thuật che mắt dùng được với xe cũng có tác dụng với họ. Người nhìn thấy cả hai đều sẽ không thấy rõ mặt, còn chủ động xem nhẹ họ.
Trung tâm thương mại này rất lớn, cũng có rất nhiều thứ, Du Nhạc Nguyên dạo chơi có thể xem như thỏa thuê, vui vẻ. Có điều, lúc y và Ban tiến đến siêu thị ở tầng hầm B1, tức thì có luồng âm khí dày đặc ập vào mặt cả hai.
Du Nhạc Nguyên hơi sững người, mắt nheo lại. Ban thì trực tiếp cười khẩy.
Hai người họ đứng trước lối vào siêu thị ở tầng hầm B1, lại không hề ảnh hưởng đến đám đông ra ra vào vào, hơn nữa cả hai đều dùng phép, người thường hoàn toàn không để ý đến họ. Thế nhưng lại có một thanh niên mặc đồng phục học sinh nhìn kiểu nào cũng trông như mới cấp ba vọt về phía hai người.
"Tại sao hai anh không vào? Có, có phải hai anh cũng nhận ra siêu thị này cực kỳ nguy hiểm không?! Tôi vừa mới tìm người phụ trách siêu thị, nói chỗ này của họ có thể có rất nhiều người chết nhưng người phụ trách đó lại đuổi tôi ra, còn bảo tôi nói bậy nữa!", cậu thanh niên nọ nói đến đó thì dường như hết sức phẫn nộ, "Tôi nói bậy? Sao mà xằng bậy được?! Cứ cách ba ngày là tôi lại đúng giờ đến siêu thị mua đồ, nếu nói nhảm thì tôi đến làm gì? Rõ ràng chỗ này có vấn đề!".
Du Nhạc Nguyên và Ban cúi đầu vô cảm nhìn cậu ta.
Gương mặt cậu thanh niên này có đường nét rất chính trực, đứng đắn, trên người còn thoang thoảng mùi đàn hương. Nếu không vì cậu có mái tóc đen dày thì có khi người ta đã nhầm thành tiểu hòa thượng từ miếu nào tới rồi không biết chừng.
"... Sao hai anh không nói gì?". Cậu thanh niên huyên thuyên một lúc lâu nhưng Du Nhạc Nguyên và Ban vẫn im ỉm, chợt thấy có nói nữa thì cũng chẳng tiếp tục được. "Hai anh không thấy bực sao?".
Lần này Nguyên đại thần nhìn cậu với vẻ hơi khó hiểu: "Có phải tôi bị nói đâu, sao tôi phải bực?".
Cậu thanh niên nghẹn họng, "Nhưng chỗ này thật sự có vấn đề".
Du Nhạc Nguyên gật đầu: "Đúng là có vấn đề".
Cậu thanh niên vừa mới gục đầu lập tức ngẩng phắc dậy, hai mắt sáng rực: "Có mà đúng không, có mà đúng không! Tôi đã nói là tôi không nhìn nhầm mà!".
Du Nhạc Nguyên nhìn cậu một lúc rồi lên tiếng: "Cậu nhìn thấy tôi và cậu ta từ lúc nào?".
Cậu thanh niên thoáng sửng sốt: "Vừa xuống cầu thang là tôi thấy rồi, hai người sáng rực như vậy, muốn không thấy cũng khó á".
Du Nhạc Nguyên bây giờ cho rằng cậu thanh niên này rất thú vị, mỉm cười nói: "Bọn tôi phát sáng sao?".
Cậu thanh niên gãi gãi đầu: "À, không phải ánh sáng bình thường, mà kiểu như linh quang ấy [94]... còn có những màu khác nữa nhưng chói nhất là linh quang". Nói đến đây, cậu thanh niên vội nghiêm mặt: "Hai anh là người thường nên không thấy gì nhưng với đám yêu ma quỷ quái thì hai anh chính là tiên đan đại bổ đó nên tuyệt đối đừng ra ngoài lúc âm khí thịnh, siêu thị này bây giờ cũng đang rất nặng âm khí, hai anh mau đi đi".
[94] linh quang [灵光]: ánh sáng, hào quang màu nhiệm, linh thiêng, thuần khiết, chỉ phật tính sẵn có của chúng sinh.
Lúc này, Ban bỗng lên tiếng: "Cậu là người theo Phật giáo?".
Cậu thanh niên lập tức mỉm cười: "Tuy ai cũng nói tôi giống người của Phật giáo nhưng thật ra không phải đâu. Hai anh mau đi đi, tôi nhất định phải điều tra nơi này kỹ càng! Tôi cảm giác được những người vào đó sau khi đi ra đều mất rất nhiều sinh linh khí, còn nhiễm phải âm khí huyết sát nữa. Cứ vậy thì sẽ hại chết mọi người, thảo nào sức khỏe gần đây của bà Trương kém hẳn".
Ban nhìn cậu thanh niên đang nhoẻn miệng cười, thoáng dừng một chốc rồi nói: "Vậy cậu là người thuộc tộc Đàn Hương?".
Cậu thanh niên mới rồi còn cười ngay lập tức lộ vẻ cực kỳ cảnh giác, chân cũng lùi về sau nửa bước: "Anh nói gì cơ? Đàn hương? Tôi làm gì có loại gỗ đó, ờ, tôi sực nhớ hôm nay mình còn có việc, tôi không...".
"Núi Bắc có cây đàn hương, có linh hồn nhờ ánh sáng nhật nguyệt, có trí tuệ nhờ nghe lời Phật dạy, có đức độ nhờ cảm được nỗi khổ của chúng sinh. Nguyện: sẵn lòng thành người lính chốn nhân thế, muôn đời bảo vệ bình yên".
Ban lãnh đạm nói, thành công ngăn lại bước chân của thanh niên. Cậu xoay người với vẻ khó tin, mắt trợn tròn, môi run run định nói gì đó. Ban nhìn dáng vẻ của cậu ta, ánh mắt có phần phức tạp, mà Du Nhạc Nguyên bên cạnh thì nói nốt những lời còn lại.
"Lời ấy đến tai Binh thần, được Binh thần ngợi khen. Núi Bắc ngày ấy bừng sáng, ba ngày mới tắt, bộ tộc Đàn hương, ra đời từ đó. Đến vào thời loạn, bình ổn ác họa, bảo vệ thế nhân. Người đời cảm động biết ơn, kính viết: Phật binh linh thiêng".
Sau khi Du Nhạc Nguyên bổ sung đoạn giới thiệu về bộ tộc Đàn Hương vốn chỉ được ghi lại trong sách Vạn Linh thượng cổ, cậu thanh niên nãy giờ luôn run run môi liền khóc òa, cậu trực tiếp ôm lấy đùi Du Nhạc Nguyên mà kêu gào: "Tại sao hai anh lại biết được lời răn? Hai anh có phải người trong tộc không? Hu hu hu... Ba, ba tôi nói bộ tộc của chúng tôi sắp tuyệt chủng rồi, hức... Hai ngày trước ba tôi còn mất tích ở đây nữa, hu hu. Cậu ơi? Bác ơi? Chú ơi? Hãy giúp tôi tìm ba đi!".
Du Nhạc Nguyên thấy cậu không nói gì đã nhào tới ôm đùi y gọi chú, gọi bác, gọi cậu, khóe mắt giật giật dữ dội. Y nhấc chân muốn giũ cục kẹo mè xửng này đi, không ngờ lại dính cứng ngắc, y không giũ ra được, lập tức cả giận: "Ai là cậu, bác, chú của cậu hả! Tôi là tổ tông của cậu đấy!".
Ai ngờ nhóc ta lại sửa miệng ngay: "Tổ tông! Anh tìm ba giúp tôi đi!".
Nguyên đại thần tỏ vẻ, y hơi bực, muốn cho ngập cái trung tâm thương mại này rồi đấy.
May mà Ban nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ áo của cậu thanh niên, trực tiếp xách lên, đưa tới trước mặt mình, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa ghét bỏ: "Tôi mới là tổ tông của cậu".
Cậu thanh niên lạnh run vì đôi mắt đỏ tươi của Ban, gian nan lên tiếng: "Tôi... Tôi, tôi có thể chọn anh ấy làm, làm tổ tông không?".
Mắt Ban chợt lóe lên: "Như nhau thôi. Giờ thì câm miệng, lên quán cà phê tầng ba đi, nói rõ chuyện của cậu và người ba mất tích kia".
Cậu thanh niên gật đầu hết sức phối hợp, còn tự giới thiệu: "Tôi tên Đàn Thiên, hai vị tổ tông tên gì ạ?". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Du Nhạc Nguyên nhìn cậu mà thấy hơi ê răng: "Bình thường cậu luôn xởi lởi thế này à? Còn tùy tiện nhận tổ tông?". Nếu cả tộc Đàn Hương đều có tính cách này thì diệt vong là phải, vì bạn xứng đáng = =.
Đàn Thiên cười rồi lắc đầu: "Ba nói tộc Đàn Hương chúng tôi rất gần gũi với con người, do được Binh thần dùng phép hóa hình để bảo vệ con người nên hơi nhiệt tình với họ thôi. Dù sao con người cũng không đánh lại chúng tôi nhưng hai anh thì không phải. Lúc tôi trông thấy hai người, cả hai sáng rực luôn. Khi đó tôi còn nghĩ rằng này là do cái gì biến hình thành hay thánh thú lợi hại nào đây mà nom sáng thế? Ra là tổ tông của tôi! Hì hì hì, khó trách ghê gớm vậy!".
Du Nhạc Nguyên ngó qua Ban: "Giờ có cảm tưởng gì?".
Ban hiếm khi thở dài: "Đắng mề".
Không ngờ bộ tộc Đàn Hương thuộc Mười thần binh, do chính hắn làm phép mười nghìn năm trước nay lại nghèo (từ số lượng đến chỉ số thông minh) đến độ này, muốn xử hết mọi vật sống quá.
****************
Chương 37:
Ban đại thần ngồi trong quán cà phê trên tầng ba, nhìn cậu thanh niên đang ăn kem chuối ở đối diện mà mặt mày đen xì. Tuy sắc mặt của hắn vốn chẳng khi nào vui vẻ nhưng lúc này dòm khó coi vô cùng.
"Cậu đã không ăn gì mấy ngày rồi à?", Du Nhạc Nguyên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kiềm được phải lên tiếng hỏi. Chỉ là món ăn vặt thôi, sao ăn như quỷ đói đầu thai vậy?
Đàn Thiên nghe y hỏi thế thì ngại ngùng ngừng ăn, "Không phải, ba tôi là một thợ mộc kiêm người trừ tà rất lợi hại, mỗi tháng kiếm được mấy chục nghìn tệ lận đó. Chỉ là, chỉ là, ờm, ba không cho tôi ăn vặt, bảo là không tốt cho việc tu luyện".
Du Nhạc Nguyên giật giật môi, "Ba cậu nói không sai. Thôi, giờ ăn xong rồi, vậy nói nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".
Mặt mày Đàn Thiên mau chóng lộ vẻ buồn bã, "Thật ra mọi chuyện đều do tôi cả".
"Chúng tôi sống trong khu chung cư Kim Nguyên nằm đối diện tòa nhà này. Đó là nơi có phong thủy tốt mà ba tôi tìm được, tuy hơi mắc chút nhưng những cư dân ở đó đều rất tốt bụng. Do gần trung tâm thương mại ở tòa Đế Quốc nên cứ cách ba ngày là tôi lại đến siêu thị dưới tầng hầm B1 mua đồ ăn về. Tuy không quá tươi, linh lực ẩn chứa trong đó gần như không có nhưng nếu lựa kỹ thì vẫn có thể tìm thấy thứ ăn được". Đàn Thiên nói đến đó thì nhíu mày, "Nhưng cách đây một tháng, khi tôi đi mua thức ăn, vừa vào siêu thị thì bỗng thấy da đầu tê rần, khó chịu khắp người".
"Sự khó chịu này chỉ xuất hiện lúc tôi theo ba đi diệt quỷ hoặc gặp phải những kẻ sát nhân từng giết hại rất nhiều người, trên người cũng sẽ có chút ma khí và âm khí nhuốm máu tanh. Do loại mùi đó không quá nồng nên tuy tôi khó chịu nhưng cũng không để ý lắm, bởi cũng có rất nhiều nơi có nhiều âm khí và máu tanh mà".
"Nhưng ba ngày sau, khi tôi lại đến thì phát hiện mùi máu tanh và âm khí ở đó đã nặng thêm". (Chỉ đăng tại