Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 3:
Khi cục trưởng Hồ và đám ngư yêu dưới biển nghe thấy vị đại vương trên ngai vàng nói "ta muốn một công viên giải trí lớn lớn" thì cả người và yêu đều ngớ ra.
Ngay cả con mực dưới biển sâu cũng không nhịn được lấy cái chân móc móc lỗ tai bé tí gần như không có của mình: "Đại vương, có phải tôi nghe nhầm rồi không? Ngài nói gì cơ? Ngài muốn mở một công viên giải trí? Công viên giải trí là gì? Có ăn được không?".
Người đàn ông tóc dài trên ngai vàng xanh lam liếc tên đệ não teo, sau đó phất tay: "Tiểu Đới, mau tới nói cho nó nghe công viên giải trí là gì".
Vì thế, đám người cục trưởng Hồ và yêu quái quỳ dưới đất liền thấy được một con cá hố vảy bạc to khổng lồ như một con rồng bơi đến. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, nó tỏ vẻ kiêu ngạo ưỡn phần ngực vốn chẳng tồn tại của mình: "Ta đã trò chuyện với Đại vương một năm rồi! Đám ngư yêu thiếu hiểu biết các ngươi, làm sao biết được nhân gian phát triển thần tốc bây giờ đã thay đổi ra sao? Nói cho mà nghe, bây giờ yêu quái và con người đã sống hòa bình với nhau rồi, yêu quái còn có thẻ căn cước riêng của yêu tộc. Nhưng khó chịu cái là đám tu sĩ Phật giáo lại có thể quang minh chính đại quật khởi, bọn họ còn ngự kiếm bay đầy trời nữa".
Cục trưởng Hồ lau mồ hôi trên trán, nôn nóng nghĩ: không không không, cậu sai rồi. Bây giờ hoàn toàn không phải quang minh chính đại mà là ngụy trang tốt hơn mà thôi. Người biết chỉ có boss lớn của quốc gia và mấy ngành có quan hệ chặt chẽ. Người thường hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của chúng ta. Bọn họ vẫn ngây thơ, đơn thuần lắm, không nhìn thấy ngự kiếm đầy trời đâu!
"Ngoài ra, yêu ma quỷ quái bây giờ nếu có bản lĩnh thì còn có thể làm công nhân viên chức nữa! Biết công nhân viên chức không? Làm công ăn lương đó! Công viên ổn định! Yêu quái càng có bản lĩnh thì càng có khả năng làm quan to! Mấy người nhìn xem, con hồ ly tinh này chẳng phải đang làm quan lớn sao!".
Cục trưởng Hồ thật sự muốn bật khóc: Đồ cá hố thối, mi không thể nói xằng bậy như thế với Đại vương được! Ta làm chức lớn là vì ta là con lai giữa người và yêu! Hơn nữa, tiếng người, tiếng yêu quái của ta đều đạt cấp tám, còn biết nói một ngoại ngữ nữa kìa! Không có con yêu quái thuần túy nào có thể giữ chức lớn như ta đâu! Mau tỉnh lại đi, đừng nói bậy bạ nữa!!!!
"Chậc, nói nhiều chả được bao nhiêu. Nói nhanh coi, rốt cuộc công viên giải trí là cái gì? Ăn được không?". Con mực khổng lồ mất kiên nhẫn vung xúc tua quất cá hố vài cái.
"Này, đừng vung chân chứ. Ta nói ngay nè. Nhắc tới cái này, công viên giải trí là thứ thú vị nhất mà ta từng được nghe!". Con cá hố lớn vẫy đuôi: "Nghe nói trong đó có nhiều cái chơi vui lắm! Cái gì cũng có! Có trân châu lăn qua lăn lại! Có xe hình rồng trông giống như ta vậy! Có cả đệm bậc cao ba mét! Thêm đủ loại đồ ăn ngon, mấy con rối hình nhân vật trên phim nữa! Ta còn nghe nói có một công viên giải trí tên là Liều chết với mi nổi tiếng nhất thế giới, chỗ nào cũng có chi nhánh. Người bình thường đều tranh nhau tới đó chơi".
"Nhưng nếu bảo ta nói thì thật sự ta thấy Hoa Quốc chúng ta vẫn còn hơi kém về mặt này, chúng ta không có công viên giải trí nào đặc biệt cả. Ta nghe mấy người trên tàu nói là mọi người chỉ chấp nhận Liều chết với mi [5] thôi. Người dân nước ta phải chạy ra tận nước ngoài xa xôi để chơi, qua đó còn bị cái gì mà kỳ thị ngôn ngữ ấy. Chậc chậc, thật không có tiền đồ! Nếu ta mà bị kỳ thị, ta sẽ vung đuôi đập chết toàn bộ cái Liều chết với mi đó! Coi coi ai chết! Nhưng mà, nghe nói chơi vui lắm".
[5] Liều chết mi có phiên âm là [dǐsǐ nǐ], đồng âm với phiên âm của Disneyland [díshì ní]. (Bạn cá hố hiểu sai =)))))
Con mực biển vô cùng tán thành, huơ huơ chân: "Ừm, hôm nào rảnh rỗi ta cũng đi ngó xem~".
Cục trưởng Hồ và mọi người đều nhìn con cá hố khổng lồ với vẻ mặt mày hại bố mày rồi.
Cục trưởng Hồ: "...". Đờ mờ, ai tới nuốt con cá này coi!! Cá hố nhà mi hại ta rồi! Giờ lão đã biết tại sao vị Đại vương này không muốn cái gì hết mà lại đòi một công viên giải trí rồi!
Sau đó, cục trưởng Hồ nghe thấy giọng nói chợt vang lên của ngài Đại vương ngồi trên ngai vàng: "Vậy nên, cho không?".
"Cho, cho, cho, cho, cho ngay!!". Cục trưởng Hồ gục gặc đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho Đại vương công viên giải trí lớn nhất!".
"Đã vậy thì chúng ta là người một nhà. Không cần phải hành lễ vậy đâu".
Cuối cùng cục trưởng Hồ và mọi người cảm nhận được linh áp có thể đè chết mình đã biến mất, sau khi đứng dậy lại vẫn e dè không dám ngẩng đầu. Có thiên tài mới tin ngài, mới rồi họ đã bị ép nằm sấp cả nửa tiếng đó! Giờ thì nói không cần hành lễ! Tụi này khóc bây giờ!
"À, Đại vương, tôi sẽ lập tức báo tin cho cấp trên. Trong