Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 4:
Là các ông lớn có địa vị, có danh tiếng, có cả năng lực trong mắt người thường, cục trưởng Hồ và lão Trương, lão Lỹ, lão Bạch đều là những người cao sang, quyền quý, do đó tính tình hiển nhiên có hơi nóng nảy. Đám người thích nịnh hót thường xuyên tìm hiểu, thống kê về tính cách, sở thích của họ, sợ mình làm gì sai, ảnh hưởng đến vị trí của bản thân trong lòng các vị này.
Thế nhưng, cái gì cũng có hai mặt tương phản! Các sếp lớn bình thường làm cái gì cũng chơi dây thun vài ngày mới giải quyết để thể hiện sự lợi hại của mình này, nay khi đối mặt với Đại ma vương, tốc độ phải nói là nhanh chưa từng thấy. Sau khi cục trưởng Hồ báo với người trong nhóm rằng Đại ma vương nhìn trúng cái công viên giải trí bị ma quỷ ám kia, còn định tiếp nhận thì các đại lão này chỉ dùng một tiếng đồng hồ đã nắm hết vào tay quyền sở hữu công viên giải trí nọ và cả quyền sử dụng đất đai xung quanh nó.
Trong lúc đó, boss lớn nhất của Hoa Quốc còn đặc biệt gửi tin hỏi thăm. Sau khi biết yêu cầu của Đại ma vương thì rất vui vẻ, quyết định bổ nhiệm Đại ma vương làm chủ tịch huyện Hải Nguyên.
Cục trưởng Hồ: "...". Tuy lão thấy Đại ma vương sẽ chẳng thèm để ý đến chức vụ này đâu nhưng ít nhất cũng nên tỏ thái độ đúng không.
Sau đó, cục trưởng Hồ liền bất chấp đi hỏi tên họ của Đại ma vương: "Ừm, chúng tôi chuẩn bị chuyển quyền sở hữu công viên giải trí và quyền sử dụng đất đai cho ngài nên cần làm thẻ căn cước cho ngài. Vậy, không biết cao danh quý tánh của ngài là?".
Người đàn ông trên ngai vàng xanh lam ngẫm nghĩ một lúc: "Phải có họ tên sao... Hừm, vậy lấy tên Du Nhạc Nguyên [8] đi! Nghe có vẻ thú vị đấy".
Cục trưởng Hồ: "...". Ngài đặt tên vậy có phải tùy tiện quá không!
[8] Công viên giải trí trong tiếng Trung là du nhạc viên [游乐园], họ và tên lót của bạn Nguyên lấy từ đây mà ra.
Còn ảnh thẻ ấy hả? Cục trưởng Hồ hoàn toàn không dám xin chụp ảnh Đại ma vương! Dù sao cứ làm một cái thẻ căn cước có quyền lợi bậc một (?) là được, nhìn tên thôi đủ rồi!
Sau khi hoàn thành toàn bộ thủ tục, cục trưởng Hồ nghiêm túc đứng trước mặt Đại ma vương Du Nhạc Nguyên, báo chi tiết cho y về "Công viên giải trí ma quái".
"Trong công viên giải trí này nghe nói có không ít yêu ma quỷ quái chiếm cứ các khu vực và mấy khu trò chơi khác nhau. Thường xuyên xảy ra chuyện mấy trò chơi tự hoạt động dù không ai thao tác, người thường thấy thế thì hiển nhiên sợ hãi cho rằng chỗ đó bị ám. Ừm, thật ra chỉ do đám yêu ma trong đó làm trò thôi. Tôi tin chắc sau khi ngài chỉnh đốn kỷ luật thì chúng sẽ lập tức ngoan ngoãn vào nếp ngay".
"Ngoài ra, theo điều tra của mạng lưới tình báo Trương gia, khu trung tâm của công viên giải trí này dường như có thứ gì đó rất lợi hại. Cũng vì thế mà rất nhiều yêu ma và tu sĩ vào đó rồi thì không thể rời khỏi. Chuyện này, có ngài ra tay thì ắt hẳn không sao nữa!".
"Kế tiếp, cơ sở thiết bị của công viên giải trí này khá đầy đủ. Nếu ngài muốn nghỉ ngơi hay ăn uống thì có một khách sạn năm sao trong khu nghỉ ngơi và hơn mười nhà hàng với đủ loại đặc sản, rất tiện lợi".
"Cuối cùng...". Cục trưởng Hồ không kìm được lau đi mồ hôi hột vốn chẳng có trên trán: "Theo như tin tức nội bộ thì cổng vào của công viên bị một oán khí rất mạnh chiếm giữ. Oán khí này dường như có liên quan đến phú thương xây nên công viên giải trí này hồi trước. Nếu muốn mở cửa công viên giải trí mà không định hủy cánh cổng này thì có thể ngài cần phải giải quyết oán khí này trước".
Du Nhạc Nguyên nghe đến đây thì ngẩng đầu lên: "Còn phải giải quyết oán khí?".
Cục trưởng Hồ run lên: "Thật ra vốn không cần ngài tự ra tay, trước đó chúng tôi có đặc biệt tìm người đến đó trừ oán khí. Nhưng chẳng hiểu sao mà dù là dòng chính của Trương gia ra tay cũng không có chút tác dụng, cuối cùng còn bị nhốt trong đó không ra được, cho nên chúng tôi chỉ có thể nhờ ngài!".
Du Nhạc Nguyên quan sát cục trưởng Hồ: "So với ông thì năng lực của dòng chính Trương gia thế nào?".
Cục trưởng Hồ hơi ưỡn ngực lên: "Kém hơn tôi một chút".
Du Đại ma vương lập tức lắc lắc đầu: "Ngay cả ông cũng đánh không lại thì có thể hiểu tên đó yếu ra sao rồi".
Cục trưởng Hồ: QAQ. Được rồi, tôi yếu.
"Làm xong hết những thủ tục khác rồi đúng không?". Du Đại ma vương lại lên tiếng.
Cục trưởng Hồ nhanh chóng gật đầu: "Vâng, vâng! Vì thế, ngài có thể ra rồi! Nhưng mà, ừm, trước khi ra, ngài có thể thu lại mấy mắt bão ngoài biển được không? Dẫu sao, nếu nó thật sự lan ra toàn thế giới thì sẽ thành thảm họa mất".
Du Đại ma vương nghe đến đây thì a một tiếng: "Ta chỉ muốn tạo ra vài cái vòi rồng cho vui thôi, dọa đến các vị rồi sao? Ai da, ai da, thật ngại quá. Lúc ta ra ngoài thì chúng sẽ tự động biến mất".
Cuối cùng cục trưởng Hồ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì, cho các người một tiếng, lập tức rời khỏi đây và né ra xa xa đi. Trong vòng nghìn dặm không được có dấu vết của người nào. Bằng không, tí nữa nếu ngộ thương ai thì ta chỉ quản giết không quản chôn