Tin tức buổi sáng ngày 14 tháng 7 năm thứ 71 Loại Địa Cầu đưa tin: Kitano Hikari sensei - "Ánh sáng hy vọng của Loại Địa Cầu" - đã chết thảm ở phòng chỉ huy của Tiên phong doanh.
"Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại" trong tay Kitano Hikari sensei, đáng tiếc thay, đã bị ngưng lại, và những người tham gia vào chương trình thí nghiệm đều mắc phải di chứng lớn hoặc nhỏ.
Bởi vì Hội đồng Liên minh hết sức kiêng kị kẻ cầm quyền thực tế của Tiên phong doanh cũng như nghi phạm lớn nhất của sự việc lần này - Thượng tướng Địch Kỳ Dã của Tiên phong doanh, nên sự việc lần này khả năng cao sẽ được xử lý bằng cách xử phạt Địch Kỳ Dã hình phạt "đóng cửa tự kiểm điểm" chẳng đau chẳng ngứa gì cả.
Vì chuyện này quá mức đẫm máu, từ lúc tiếp quản Tiên phong doanh đến bây giờ, sự ủng hộ của dân chúng dành cho Địch Kỳ Dã lần đầu tiên trượt dốc không phanh.
...
"Đừng nhìn."
Seryozha tắt tin tức nóng hổi trên màn hình chiếu của bàn, đặt phần bữa tối dinh dưỡng xuống trước mặt Cố Thường An.
Tất cả bọn họ đều sống trong ký túc xá bên trong Tiên phong doanh, nên dọn vào cùng nhau cũng chẳng mất sức lắm.
Cố Trường An nhìn bữa tối vị cam quýt, kéo thạch dinh dưỡng bản tiêu chuẩn của Seryozha lại gần, đẩy cái của mình ra, cười, "Không cần đưa vị ngon cho anh đâu."
Seryozha rũ mắt nhìn mặt bàn, mím môi, "Ngoại trừ cái này ra thì em chẳng làm được gì cả.
Em chẳng giúp được gì cả."
Vào buổi sáng, sau khi biết tin Chamberlain mất tích, Tiên phong doanh đã lập tức cử người đuổi theo hai xe y tế của trung tâm cải tạo, tuy nhiên, khi đuổi được đến xe y tế, nhân viên trên xe đã bỏ mạng, chỉ còn ba trợ lý không rõ vì sao biến mất.
Binh lính Tiên phong doanh đuổi theo lập tức hóa sói truy tìm dấu vết, cuối cùng lần đến nơi ở Hội đồng Liên minh dành cho đại sứ Trùng tộc.
Đại sứ Trùng tộc không chỉ thế thốt phủ nhận, bọn chúng lại còn lấy cái chết của Kitano Hikari ra hỏi ngược lại.
Tin tức về cái chết của Kitano Hikari trong Tiên phong doanh lan truyền quá nhanh trên mạng, đại sứ Trùng tộc càng thêm nghi ngờ.
Tuy nhiên, ONeal, Đại diện Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ, đã đích thân đến và ra lệnh cho những binh lính Tiên phong doanh rút lui, đồng thời cũng tuyên bố sẽ nhất định đòi lại công bằng cho Kitano Hikari sensei.
Bấy giờ, Địch thượng tướng vẫn đang tranh luận không dứt với đám nghị viên ở Hội đồng Liên minh.
Một bên các nghị viên không dám hỏi xem Trùng tộc có muốn đòi người hay không, một bên lại muốn định tội cho Địch thượng tướng, làm suy yếu khống chế Tiên phong doanh của hắn.
Địch thượng tướng thì muốn lục soát nơi ở của đại sứ Trùng tộc để tìm Chamberlain.
Cố Trường An không đồng ý với Seryozha, "Đừng nghiêm khắc với bản thân quá, lúc ấy em cũng vừa mới phẫu thuật xong mà.
Nói thế thì anh cũng đâu giúp được gì - lúc đấy anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Địch thượng tướng bị bọn họ lôi đi mà thôi."
Nghĩ đến đây, Cố Trường An không thể không nghi ngờ bản thân.
Một phần anh hiểu rằng tôn trọng thủ tục là lựa chọn của riêng Địch thượng tướng, nhưng một phần anh bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của thủ tục...!Anh không nên bất lực như vậy, nhưng anh nên làm gì, anh không biết.
Cuối cùng thì, là cấp dưới, anh có trách nhiệm phải nghe lệnh, thượng tướng không ra lệnh thì anh không thể hành động.
Cố Trường An nắm chặt tay, cố gắng tìm lại ký ức đã mất.
Anh như bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm và kiểm tra tâm trí của mình, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào - giống như có hàng triệu con mắt sinh ra trong tâm trí anh vậy, không ngừng băn khoăn về tất cả mọi thứ...!
Seryozha một giây còn đang đè nén trong lòng phảng phất ghen tị, một giây tiếp theo, đại tá trước mặt cậu đột nhiên mất đi hình người, biến thành...!một thứ gì đó cậu không thể hiểu được?
Cậu thậm chí còn không thể tìm thấy từ nào để diễn tả nó.
Sự run rẩy và bất an trong lòng cậu bùng nổ toàn bộ trong giây phút này.
"Đại tá...!Đại tá...!Đại tá!"
Cái kia? Những cái đó? Đồ vật? Vật thể? dường như để ý đến tiếng kêu của Seryozha, "nhìn" về phía cậu.
Cùng lúc đó, Seryozha nghe được một âm thanh không thể miêu tả nổi.
Nó như xa như gần, vừa to vừa nhỏ, vừa dễ nghe vừa đáng sợ...!Quỷ dị cực kỳ.
...
Cố Trường An tìm kiếm trong tuyệt vọng, nhưng vẫn không thể lấy lại những ký ức đã mất.
Anh tiếc nuối mở mắt ra thì thấy trời đã rạng sáng, nhưng anh vẫn còn ngồi ở bàn ăn.
Anh đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy cái gì đó, hốt hoảng vòng qua bàn ăn.
Seryozha đang hôn mê trên mặt đất, không biết cậu đã nằm đây từ khi nào.
Cố Trường An bất đắc dĩ nghĩ - cậu nói chẳng cần đến phòng y tế, đúng là chẳng nghe lời gì cả; xong anh cũng tự trách bản thân quá nuông chiều cậu.
Cố Trường An bế ngang Seryozha lên, đi về phía phòng y tế.
Sắp xếp ổn thỏa cho Seryozha ở phòng y tế xong, Cố Trường An đi về phía phòng chỉ huy, lại thấy Don bước ra từ phía tòa nhà đó.
Cố Trường An quan tâm hỏi, "Cậu đi đâu thế?"
Chamberlain mất tích, đương nhiên Don là người lo lắng nhất.
Lúc này, mặt Don phờ phạc, bộ dạng xuất thần, mắt cũng không thèm nhìn Cố Trường An.
Giọng anh khàn đến mức nghe không nổi, câu trả lời cũng có phần đứt quãng, "Hội đồng Liên minh trì hoãn, mà tinh hạm Trùng tộc đã bay rồi...!Đại tá Đỗ Đằng theo dõi tọa độ tinh hạm đó, nó dừng ở hành tinh nào đó gần đây, muốn đi tìm, thượng tướng chưa quyết định, nhưng không cho tôi đi...!Bọn họ muốn tìm người an ủi em trai...!Chamberlain...!tôi nghĩ tôi nên đi..."
Thì ra là thế.
Cố Trường An không ngăn Don lại, chỉ vỗ vỗ vai anh, im lặng an ủi.
Cố Trường An tiếp tục đi về phía phòng chỉ huy, vào cửa chưa kịp cúi chào đã nhận ra chỗ này hết sức đông đúc.
Đại tá Đỗ Đằng và Lilith đang cãi nhau, Địch thượng tướng nhắm mắt xoa giữa trán.
Cố Trường An nghe một lúc.
Có vẻ như Đại tá Lilith muốn đuổi theo tinh hạm Trùng tộc, Đại tá Đỗ Đằng không muốn cô đi.
"Cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi đi?"
"Dựa vào việc trạng thái của cô bây giờ không thích hợp để lên tinh hạm!"
"Tôi đã tiếp quản, kiểm tra ổn định là được.
Thượng tướng đã chấp thuận cho tôi trở lại vị trí rồi!"
"Gượm đã, thượng tướng đồng ý cho cô trở lại vị trí không có nghĩa là ngài đồng ý cho cô lên tinh hạm! Huống chi lần này còn cần phải đối mặt với tinh hạm Trùng tộc, hỏa lực của bọn chúng hơn hẳn chúng ta.
Cô nhìn lại bản thân mình đi, đừng cậy mạnh nữa!"
"Ý cậu là cậu mạnh hơn tôi?"
"Đúng thế đấy, thế thì sao nào?"
Đại tá Lilith là hậu duệ văn hóa Anh-Mỹ, lúc nói chuyện luôn luôn hơi có chút tinh tế, hiển nhiên là gần đèn thì sáng.
Rốt cục Địch thượng tướng không nghe nổi nữa, gõ gõ bàn, không kiên nhẫn nói, "DTX95277, nhiệm vụ tôi đã phê duyệt, cậu tự mình chọn người.
Có thể tùy ý lên tàu theo tiêu chuẩn, đừng đến văn phòng của tôi cãi nhau như trẻ mẫu giáo!"
Thấy thượng tướng giận thật, Đỗ Đằng và Lilith rất quen đường quen nẻo hóa thành sói, rất giả dối làm nũng với thượng tướng, trông ngu hết sức, sau đó người này đuổi theo người kia hớn hở chạy khỏi phòng.
Địch Kỳ Dã hết sức ghét bỏ, nghiến răng, "Rồi sẽ có ngày tôi điều bọn chúng đi hết, đỡ ồn ào."
Cố Trường An muốn làm dịu đi bầu không khí, vạch trần, "Ngài nói thế này nhiều năm lắm rồi, cuối cùng cũng có điều bọn họ đi đâu."
Địch Kỳ Dã ngước mắt nhìn cấp dưới hôm qua còn phát sáng này, chỉ cảm thấy sầu càng thêm sầu.
Nhưng lảng tránh vấn đề chưa bao giờ là tác phong của Tiên phong doanh.
Địch Kỳ Dã gật đầu, ý bảo Cố Trường An tự kéo ghế ra ngồi, "Ngồi đi.
Chúng ta hãy nói về cái...!người Eve này."
Cố Trường An nghe hắn hơi dừng lại, nghĩ một chút, lẩm bẩm, "Người?"
—
Mãi cho đến khi chính thức lên xe ở cổng Tiên phong doanh, Don mới che mặt, tự cho mình vài giây suy sụp.
Anh nhớ lại rằng mọi thứ trong Conquest đều giống như một giấc mơ vậy.
Ngay cả sau khi nhận ra ký ức bọn họ bị thay đổi, dường như luôn có một lực lượng tích cực nào đó tác động đến bọn họ, khiến bọn họ sẵn sàng tin vào khả năng tốt nhất trong tiềm thức, như thể mọi thứ không quá đáng lo lắng.
Nhưng mà, sau khi trở lại Loại Địa Cầu, mọi thứ cứ như thể từ trong mơ quay lại hiện thực vậy.
Những tự tin và niềm tin lạc quan đó trong anh chẳng biết lúc trước từ đâu tới, mà nghi ngờ lại càng ngày càng chồng chất trong lòng, Chamberlain cuối cùng dễ dàng phát hiện anh đang hoảng hốt trốn chạy.
Anh muốn quay lại ngày hôm qua nhường nào, muốn nói với Chamberlain như thế nào, ngay cả khi chân tướng là khả năng tồi tệ nhất, ngay cả khi họ chưa bao giờ yêu nhau trong Conquest, anh sẵn sàng tin tưởng hắn, sẵn sàng nắm bắt cơ hội cho hai người ở bên nhau.
Nhưng Chamberlain không còn ở đây nữa...!
Don hơi hoảng hốt, nhưng khi anh sực tỉnh lại thì bản thân đã ở trong phòng khách của Chamberlain, giới thiệu xong bản thân, cũng nói xong tin buồn kia rồi.
Người sĩ quan quân đội trẻ tuổi đứng cách