71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Bước Cuối Cùng Phần Hai


trước sau



Cảnh báo: mỹ nam lạnh lùng băng giá Seryozha nói rất nhiều câu siêu tình cảm, các bạn đã sẵn sàng chưa? :D
Ngày 17 tháng 12 năm 3270 Công nguyên.
17:00:53.
Ở khu vực vũ trụ con người chưa bao giờ đặt chân đến này, Cố Trường An đang nằm bên trên Seryozha.

Bên dưới bọn họ chính là dài Ngân hà.

Thiên hà kỳ diệu này gồm hàng trăm tỷ ngôi sao.

Một số trong số chúng mới được sinh ra, một số trong số chúng đang dần chết đi.
Loài người cho rằng các vì sao sẽ không bao giờ thay đổi, nên bọn họ đã biến chúng thành biểu đồ vận mệnh, đêm xem tinh tượng để phỏng đoán về bốn mùa, cố gắng tìm ra lối thoát tốt hơn cho bản thân mình, cho những người khác và cho các triều đại.
Khi khoa học ra đời cùng với tiếng gầm rú của hơi nước, loài người càng khám phá ra nhiều bí ẩn.

Sự tò mò này đã thôi thúc bao nhiêu khám phá.

Tuy nhiên, trong một khoảng thời gian dài, một câu hỏi cổ xưa mãi vẫn không tìm được câu trả lời.

Loài người có phải sự tồn tại cô đơn duy nhất không?
Trong vũ trụ bao la vô ngần, loài người liệu có phải sinh vật có trí thông minh duy nhất hay không?
Vì thế, loài người bắt đầu khám phá các hành tinh khác, dò từng bước một ra ngoài vũ trụ.

Nếu không có Eve, có lẽ con người có thể tiếp tục phát triển trên Trái Đất, tiến hóa dần dần đến khi đủ mạnh mẽ, sẽ không mất đi sự tò mò về vũ trụ, sẽ không mất đi dũng khí để khám phá vũ trụ.

Có lẽ, bọn họ cũng có thể mở ra kỷ nguyên du hành vũ trụ.

Lịch sử của nhân loại được viết bởi hàng ngàn người.

Số phận của loài người không nên được định đoạt bởi một cá nhân nào - bất kể cá nhân này là một người ngoài hành tinh toàn năng hay một người đàn ông kiêu ngạo đầy tham vọng, tất cả đều không nên.
Cố Trường An sẽ mang đến cho loài người cái "nếu" kia.

Giảm thiểu khả năng tử vong của các sự kiện đã diễn ra, khiến Eve và Kitano trở nên vô lý và lố bịch trong trí nhớ của loài người.
Mang công nghệ của loài người và Trùng tộc trở lại Trái Đất.
Cuối cùng, tạo ra một lá chắn bảo vệ loài người khỏi những con mắt dòm ngó từ bên ngoài.

Đây là giải pháp tối ưu mà anh tìm ra sau vô số lần thử.

Nó không hoàn hảo, nhưng nó là kết quả tốt nhất mà Cố Trường An có thể làm được.


Cố Trường An thu tầm mắt, xoay người lại, dựa lưng vào Seryozha, nhìn về khoảng không gian vô tận rộng lớn ngoài kia.

Như một vị thần đau khổ, anh tan thành cát bụi, dâng lên ánh sáng của mình.

Ngày 31 tháng 12 năm 3270 Công nguyên
00:02:14.
Seryozha hoàn toàn không cảm nhận được sức nặng của Cố Trường An.
Cậu vừa mới nhắm mắt lại theo lệnh của Cố Trường An nên không nhìn thấy anh đang làm gì, cũng không cảm nhận được cơ thể của anh.

Thứ duy nhất có thể chứng minh được Cố Trường An vẫn còn bên cạnh cậu chính là giọng nói của anh.

Cố Trường An đang nói chuyện với cậu.

"Lúc chúng ta quay về, có lẽ ruộng đồng ở Trái Đất đã trồng được rau rồi nhỉ? Có thể chúng ta sẽ không phải ăn thạch dinh dưỡng nữa."
Giọng của Cố Trường An vừa xa vừa gần, vừa đinh tai nhức óc lại vừa yên lặng đến không rõ, cứ như dội đến từ bốn phương tám hướng, mà cũng như chẳng hề tồn tại.

Seryozha nghĩ, để bản thân mình có thể hiểu được những gì anh nói, đại tá đã lại làm những gì, đã trả cái giá lớn như thế nào rồi?
Cậu không thể tiếp tục nghĩ được.

Seryozha, trước giờ vẫn luôn ít nói, lại chủ động nói chuyện.

Seryozha nhéo vào lòng bàn tay, đáp, "Vâng."
Nghĩ một lúc, cậu nói thêm, "Em sẽ học nấu ăn."
Cố Trường An phụ họa, "Thế thì anh cũng sẽ học."
Seryozha không đồng ý, "Không cần."
Cố Trường An không hiểu, "Vì sao lại không cần? Em không muốn xuống bếp cùng anh ư?"
Seryozha, để bản thân có thể nói nhiều hơn một chút, mở đầu bằng một câu chuyện từ rất xa.

"Em đã nói với anh lúc trước rồi - trước đây, khi vẫn còn ở Trái Đất, người dân nước em rất thích và rất hay trồng hoa hướng dương.

Đối với bọn em quanh năm sống trong băng tuyết ngàn dặm, những bông hoa rực rỡ ấm áp ấy giống như mặt trời mọc trên đất liền vậy.

Lúc đó, em đã nói rằng anh giống như hoa hướng dương, mà bây giờ, em cũng vẫn nghĩ như vậy."
Cố Trường An nhớ lại câu trả lời của anh lúc đó, ngượng ngùng "ừ" một tiếng.

Seryozha nói tiếp, "Vào thời Trái đất cũ, ngoài hoa hướng dương, người dân nước em còn yêu thích và nuôi một số lượng lớn mèo lớn.

Bọn chúng cũng là một trong những biểu tượng của đất nước em, được gọi là mèo rừng Siberia.

Bọn chúng không giống loài mèo lớn cỡ tách trà vô dụng đặc biệt được lai tạo để làm vật nuôi cho Omega ở Loại Địa Cầu.

Loài mèo này rất lớn, mèo trưởng thành có thể kéo một chiếc xe trượt tuyết nhỏ, cũng có thể trông coi mùa màng, nói chung bọn chúng là những con mèo rất chăm chỉ.

Hơn nữa, loài mèo này không giống những loài mèo khác, chúng nó thường sinh hoạt theo kiểu một vợ một chồng.

Mèo đực sẽ ở cùng mèo cái, chăm sóc mèo con cùng mèo cái.

Chú Alexei đã nói với em một câu tục ngữ thế này, Tất cả mèo Siberia chúng ta đều sẽ chăm lo cho gia đình, dạy em trở thành một người đàn ông có trách nhiệm."
"Nên là, sau này, những việc như xuống bếp, việc nhà, tất cả đều để em làm đi."
Không rõ có phải tại vì Seryozha hiếm lắm mới thao thao bất tuyệt như vậy nên chọc cười anh, hay là do anh thấy chàng trai này nghĩ xa quá thể, Cố Trường An không nhịn được nữa, bật cười.

Chỉ là, tiếng cười của anh giống y hệt giọng nói của anh vậy - vang vang quỷ dị đến không thể miêu tả được.

Có thể cười thành tiếng liệu có phải là do đại tá thật ra không vất vả đến vậy, hay là do đại tá đang kiên cường chống đỡ đây?
Seryozha vội mở miệng, không cho phép bản thân ngừng nói.

"Lần đầu tiên gặp nhau, thật ra em đã biết đến anh từ rất lâu rồi, nhưng đến tận lần đối chiến giả lập đó em mới giao đấu trực tiếp với anh lần đầu tiên.

Anh đúng là y như lời đồn vậy - là một quan chỉ huy ưu tú, cả chiến thuật lẫn chiến lực đều không thể bắt bẻ được.

Anh có thể tàn nhẫn ra tay với bản thân như vậy, ngay cả nỗi đau khi xé cánh tay cơ giáp xuống cũng không để tâm, thế mà nụ cười của anh vẫn dịu dàng như vậy.

Kể từ đó, em vẫn luôn nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của anh."
Ngày 14 tháng 5 năm 3271 Công nguyên.
06:20:34.
"Rất lâu sau, em mới nhận ra rằng, loại cảm xúc này không phải là để ý, mà thực ra là đau lòng.

Lúc ấy, đối với em, anh vẫn chỉ là một đồng đội xa lạ, nên em cũng không hiểu vì sao mình lại thấy đau lòng vì anh.

Nhưng khi anh hết lần này đến lần khác đứng trước bọn em, che chở cho bọn em, một khoảnh khắc nào đó, em bỗng hiểu rõ mọi thứ.

Anh thấy đấy, anh là một người rất dịu dàng.

Kể từ lần đầu tiên gặp anh, em vẫn luôn cho rằng bởi vì anh luôn đối xử tử tế hết sức bình đẳng với người khác, nên sự dịu dàng của anh mới được mọi người hết lòng tin phục.

Người như vậy chắc chắn là một người rất quý trọng sinh mạng của người khác, mà anh thật ra cũng chính là một người như thế, nhưng mà, anh lại chẳng hề quý trọng sinh mạng của mình gì cả."

Ngày 31 tháng 1 năm 3272 Công nguyên.

14:09:25.
"Binh lính Tiên phong doanh chúng ta đều dũng cảm không sợ chết, em hiểu chứ, em không hề nghi ngờ sự dũng cảm của đồng đội chút nào.

Nhưng mà, hành vi của anh khi chiến đấu làm em nhận ra rằng, chỉ cần có thể bảo vệ nhân loại, anh sẽ không hề do dự hy sinh chính mình, thậm chí anh còn có thể chịu đựng sự đau đớn không người bình thường nào có thể chịu đựng được.

Đây chính là lý do em vừa thấy tò mò vừa đau lòng cho anh.

Một người đã phải trải qua quá khứ như thế nào mới có thể trở thành một người như vậy chứ?"
"Sau đó, em biết rằng hồi nhỏ anh bị bóp méo ký ức.

Ký ức của anh không hoàn hảo, thậm chí có lỗ hổng, ngoại trừ những ký ức cần thiết để đắp nặn được tính cách của anh, tất cả những cái khác đều thiếu sót.

Nhưng sau khi biết được sự thật này, anh vẫn không hề thay đổi, vẫn coi bảo vệ nhân loại là ưu tiên hàng đầu của mình."
"Khi phán xét Eve, anh đã nói mình chính là một công cụ.

Em không đồng ý với lời anh nói - anh không phải công cụ, càng không phải công cụ của Eve.

Anh đã cho loài người kết quả tốt nhất, đây là con đường sống mà anh đã trả một cái giá lớn mới có thể đổi lấy được.

Mặc dù lựa chọn này đã thỏa mãn được mục đích dạy dỗ của Eve ban đầu, nó vẫn là lựa chọn anh đưa ra sau khi đấu tranh với Eve, bởi vì cả anh và em đều hiểu rõ rằng thật ra vị thần đó không thật sự muốn bảo vệ nhân loại, đúng không?"
Seryozha mím môi, tạm dừng một lát, nghe thấy Cố Trường An nói một tiếng "Cảm ơn".
Seryozha lắc nhẹ đầu, nói với Cố Trường An, "Em đã từng tự hỏi - là lúc sau khi ngất xỉu lần đó ấy - em nhớ rõ lúc ấy anh biến thành một sinh vật không ra hình dáng con người trước mắt em.

Lúc đó em không muốn dời mắt đi, nhưng không có cách nào cả, em

chỉ là một nhân loại yếu đuối, tinh thần của em không chịu được, cơ thể của em phản bội lại ý chí của em, khiến em hôn mê bất tỉnh.

Lúc đó, điều em tự hỏi chính là: em yêu anh, yêu vị đại tá Tiên phong doanh tên Cố Trường An đã trải qua hành trình du hành vũ trụ với em; nếu em yêu bản thân anh kia, trở thành một phần rất nhỏ không thể thấy được của anh, nếu em đối với anh chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé như một con kiến, thế thì liệu anh có còn là Cố Trường An mà em yêu hay không? Tình yêu của em đối với anh liệu có còn ý nghĩa hay không?"
"Lúc ấy, em nhớ đến tất cả những gì anh đã làm trong hành trình tìm kiếm.

Cho dù phần ký ức này không hoàn toàn là thật, nhưng em nghĩ, thật ra trong chân tướng thật sự anh có lẽ còn phải trả cái giá lớn hơn, chứ không thể nào ít hơn được.

Một người được tạo nên từ những gì? Là từ cơ thể, linh hồn và kinh nghiệm sống.

Bản chất của anh không thay đổi bởi vì cơ thể con người của anh đã thay đổi, không phải vì ký ức thời thơ ấu bị Eve bóp méo, không phải vì thế giới linh hồn đã chịu đựng sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Anh vẫn luôn là anh.

Ngay cả khi em không thể nhận thức được sự tồn tại của anh vì em chỉ là một con người yếu đuối, ngay cả khi sự tồn tại của em nhỏ bé đến mức vô nghĩa, tình yêu của em đối với anh vẫn sẽ không bao giờ thay đổi."
Cố Trường An nghiêm túc phủ nhận, "Em không nhỏ bé đến vô nghĩa, lại càng không chỉ là một con người yếu đuối."
Cố Trường An để phần đầu của mình hóa hình, sau đó chạm vào trán của người yêu nhỏ tuổi của mình, dùng sự tiếp xúc giữa hai người để an ủi sói con đang giày vò bản thân vì mình.

"Em không biết em đã cứu tôi bao nhiêu lần đâu.

Khi anh sắp đánh mất chính mình, chính sự tồn tại của em đã kéo tôi từ vực sâu trở về.

Liêu Sa, ngay cả Eve cũng không tin rằng trong tất cả những khả năng anh đã trải qua, bất kể tôi có biến thành cái dạng gì đi chăng nữa, em đều không hề do dự bảo vệ tôi.

Ở mọi kết thúc mà tôi đi đến, em đều yêu tôi."
Seryozha cảm thấy rất buồn vì không thể đồng hành cùng Cố Trường An trong những khả năng đó, nhưng đồng thời, khi nghe Cố Trường An thổ lộ như vậy, cậu cũng không thể kìm được bản thân mình mừng như điên.

Nước mắt không tự chủ lại chảy xuống từ khóe mắt cậu, được Cố Trường An nhẹ nhàng hôn đi.
Ánh sáng thuộc về Eve đã cạn kiệt, mà phần ánh sáng của chính anh thì chỉ có thể đành thủ công xử lí vậy.
Cố Trường An xé rách phần ánh sáng đang sinh sôi trong tay mình, ném nó về phía giàn giáo vô hình.

Ánh sáng rơi vào giàn giáo lớn đến không thấy đầu cuối, hóa thành một tấm màng trong suốt - nó là một vật sống, là một sinh vật vừa hữu hình vừa vô hình.
Cố Trường An nhìn cơ thể bị cắt xén của mình, ngã xuống, than phiền với Seryozha, "Tự mình động tay phiền thật đấy, tại sao không thể tự động làm cơ chứ."
Seryozha không rõ anh đang nói gì, nhưng lại nghe thấy Cố Trường An dỗ, "Liêu Sa, đếm từ một đến mười là có thể kết thúc rồi."
Seryozha thấy căng thẳng trong lòng, nhưng vẫn nghe lời anh, bắt đầu đếm.

"Một."
Ngày 1 tháng 10 năm 3273 Công nguyên.
23:07:14.
Chính phủ nhân dân Trung Quốc chính thức được thành lập.
"Hai."
Ngày 31 tháng 3 năm 3274 Công nguyên.
12:02:05.
Tiên phong doanh chính thức trở thành một tổ chức quốc tế độc lập với các quốc gia khác.
Tàu Conquest, sau khi thu nhỏ thành kích thước của một phi thuyền mini, đã chở mười hai nhân viên thường trực, bắt đầu hành trình tuần tra toàn cầu đầu tiên.

Đại tá phụ trách hành trình lần này là Don Cervantes - đại biểu người Ý của Tiên phong doanh.

Don muốn gia nhập quốc tịch Argentina, nhưng sau nhiều lần thất bại, anh đã rút thăm bừa giữa Ý và Pháp để nhập tịch.
Trên đường, khi ở lại Đảo Tiên phong, Đại tá Chamberlain đã phát thông tin liên lạc một lần, dựa theo quy định để thẩm vấn an ninh.

Sau khi hỏi đáp xong, một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn từ phía sau Chamberlain leo lên vai hắn, kêu một tiếng "Nha~" hết sức đẹp trai với người cha trên màn hình.


Don che mặt, thở dài, "Con gái chúng ta rốt cuộc tại sao lại nuôi thành khỉ thế này?"
Chamberlain hết sức dễ tính với con gái mình, "Thật ra hoạt bát thế cũng tốt mà."
Don cười cười nhìn người yêu đã mấy ngày không gặp, sau đó lại nhìn con gái, bỗng nhiên buồn bã, "Sao hai người Đại tá bọn họ vẫn chưa quay lại..."
Không cần giải thích, bọn họ đều hiểu rõ "Đại tá" đang nói về ai."
Chamberlain cũng buồn theo.
"Ba."
Ngày 21 tháng 9 năm 3275 Công nguyên.

04:19:15.
"Thủ tướng Cố Liệt và người yêu là Thượng tướng Địch Kỳ Dã đã có chuyến thăm đầu tiên tới Ireland, mang theo sự ủng hộ và tình hữu nghị dành cho những người dân Ireland mới độc lập..."
"Bốn."
Ngày 14 tháng 7 năm 3276 Công nguyên.
16:37:12.
"Năm."
Ngày 8 tháng 11 năm 3277 Công nguyên.
...
"Mười."
Trong vòng tay của Seryozha bỗng xuất hiện một sức nặng.
"Đại tá, bây giờ em có thể mở mắt không?"
Cậu nghe thấy một giọng nói vừa giống của đại tá lại vừa không giống của đại tá.

Giọng nói ấy đang vừa cười vừa trả lời cậu, "Được."
Seryozha mở mắt ra, lập tức sững sờ.

Cố Trường An cười tủm tỉm, hỏi, "Đi cùng anh, được không?"
Tuy rằng không rõ vì sao, Seryozha vẫn trịnh trọng gật đầu, nói được.

Ngày 31 tháng 12 năm 3281 Công nguyên.
Địch Kỳ Dã đang xem hai phần tài liệu mang về nhà từ Tiên phong doanh, Cố Liệt thì đang nấu cơm trong bếp.

Địch Kỳ Dã bỗng nghe thấy AI nhắc nhở, "Thượng tướng, có người tới thăm, đang ở cửa."
Nơi ở của hai người có an ninh nghiêm ngặt như vậy, làm sao lại có ai có thể không tiếng động xuất hiện trước cửa nhà bọn họ được?
Địch Kỳ Dã cảnh giác hỏi, "Ai?"
AI muốn trả lời, nhưng có vẻ nó bỗng nhiên trở nên bối rối, "Hai, nhân loại, vị thành niên? Vị thành niên, nhân loại? Nam? Alpha? Omega? Hai?"
Địch Kỳ Dã bỗng nhớ đến cái gì đó.
Hắn nhét bừa nhét vũ khí tùy thân vào hông, đi đến huyền quan, liếc nhìn màn hình giám sát, ngây người nửa giây, sau đó nhanh chóng mở cửa.

Hai cậu bé mười ba tuổi đang đứng trước cửa: cậu bé tóc đen mắt đen thì đang cười tủm tỉm, cậu bé tóc trắng mắt xanh thì đang chỉ nhìn chằm chằm cậu bé còn lại.

Cậu bé tóc đen mắt đen kính một quân lễ với Địch Kỳ Dã, "Thượng tướng, Cố Trường An và Seryozha lập tức về doanh báo tin cho ngài!"
Sau khi đánh giá bọn họ một lúc lâu, Địch Kỳ Dã liền dùng một tay xách cả hai vào bên trong.

AI tự động đóng cửa lại.

Địch Kỳ Dã kêu vọng vào bếp, "Cố Liệt, thêm đồ ăn, có khách."
Cố Liệt không yên tâm bước khỏi phòng bếp, nhìn hai nhỏ một lớn trong phòng khách, nhanh chóng hiểu rõ tình hình, gật đầu.

Địch Kỳ Dã chất vấn, "Sao lại biến thành thế này?"
Cố Trường An ôm Seryozha mười ba tuổi, giả vờ đau khổ, nói, "Năng lượng không đủ.

Phải mất một hai năm mới quay về trạng thái ban đầu được."
Địch Kỳ Dã dùng cằm chỉ chỉ Seryozha, "Cậu ta cũng thế?"
Cố Trường An kiêu ngạo nói, "Liêu Sa đi cùng tôi.

Chúng tôi sẽ cùng nhau khôi phục."
Địch Kỳ Dã đảo mắt xem thường.
Địch Kỳ Dã ném AI mới của mình cho hai đứa cầm chơi, sau đó ra lệnh cho màn hình sáng ở phòng khách, "Thông báo cho đội an ninh, thêm hai khách lưu trú dài ngày vào danh sách trắng, tên là Cố Trường An và Seryozha."
Dặn dò xong, Địch Kỳ Dã đi vào phòng bếp.
Cố Liệt hiểu ý, cho hắn một cái ôm.
Mười năm chờ đợi, Trái Đất đã được trẻ hóa, cuối cùng cũng chờ được sự trở về của vị anh hùng đã cứu lấy Trái Đất.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện