Lô hàng kia của tập đoàn nhà họ Lục rất nhanh sau đó được hải quan gở bỏ niêm phong, chuẩn bị vận chuyển đến nhà xưởng.
Long Uy trở lại lại cuộc họp báo trên tầng hai của khách sạn Nguyệt Tú, cuộc họp báo đã kết thúc tốt đẹp và các phóng viên đã giải tán hết Chỉ có Lục Khải Vũ vẫn còn chờ anh ta.
“Vừa nấy anh đuổi theo ai vậy?” Lục Khải Vũ hỏi anh ta Long Uy nhìn anh ta một cái, thở dài: “Chị của tôi! Mọi chuyện lần này rất có khả năng là do chính chị ấy gây ra?”
“Chị ta muốn huỷ hoại tập đoàn Long Uy hay là tập đoàn nhà họ Lục đây?”
Năm năm đã trôi qua, Long Minh Huệ vậy mà vẫn còn sống, hơn nữa vừa ra tay, trực tiếp nhằm vào tập đoàn Long Uy và tập đoàn nhà họ Lục, điều này khiến cho Lục Khải Vũ không thể không vắt óc suy nghĩ hết lần này đến làn khác.
Long Uy lắc lắc đầu: “Không biết.
Tôi cũng không biết là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra cả? Mấy năm đó tôi ở nước ngoài, trong nước xảy ra những chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm”
“Chuyện Long Minh Huệ đã từng mắc bệnh trầm cảm nhảy lầu tự sát, anh có biết không?” Lục Khải Vũ nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Bệnh trầm cảm? Tự sát?”
Long Uy vô cùng khiếp sợ, chưa từng có ai nói với hẳn rằng chị của anh ta mắc bệnh trầm cảm cả.
Năm đó, sau khi về nước, người hầu trong nhà đều đã được thay đối mới hoàn toàn, từ trước đên nay không ai kể cho anh ta chuyện của chị anh ta cả.
Mà anh ta, cũng vẫn luôn cho rằng chị là bởi vì ngoài ý muốn nên mới bỏ mạng.
Chẳng lẽ nào, mọi chuyện năm đó đều không hề giống như những gì nó biểu hiện ra hay sao?
Nghĩ đến đây, Long Uy trực tiếp xoay người đi ra