Long Uy lui về phía sau một bước, nhìn ba: “Bà làm gì vậy?”
“Thăng bé Hữu Sinh bị tiêm thuốc độc vào người, nhà họ Long các anh nhất định phải có thuốc giải, cầu xin anh, đến gặp người đàn bà kia xin thuốc giải đi, các người đều là người nhà họ Long, cô ta sẽ đưa cho anh mà” Nói xong, bà ta đã quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Hữu Sinh trên tầng nghe thấy tiếng khóc của mẹ, từ tầng hai lộ đầu nhỏ ra, sửng sờ nhìn mẹ, dường như ngẩn ngơ rồi.
Liễu Thanh Y nhìn thấy tình cảnh như vậy, đi đến trước mặt Long Uy:”Long Uy, anh có thể giúp bà ấy được không? Gia đình bọn họ cũng thật là đáng thương quá đi”
Cô duỗi tay có ý muốn kéo vợ Dương Ngọc Cương đứng lên.
Nhưng, Long Uy không đồng ý thì vợ Dương Ngọc Cương cũng không chịu đứng lên.
Long Uy nhíu mày thật sâu, về chuyện Hữu Sinh bị tiêm thuốc độc vào người này này, hôm nay anh ta cũng mới biết được.
‘Vừa nấy trên đường đi Lục Khải Vũ đã nói ngắn gọn với anh ta vấn đề này, nói là Long Anh Vũ phái người tiêm chất độc mãn tính vào người Hữu Sinh, nhưng thuốc giải lại ở trong tay chị Long Minh Huệ của anh.
Anh ta thật sự vô cùng khiếp sợ, cảm thấy kỳ quái, tại sao người chị xưa nay luôn tốt bụng lại biến thành bộ dạng kinh khủng thế này, Hữu Sinh vẫn còn là một đứa trẻ chưa đến bảy tuổi, sao chị ấy lại có thể làm ra chuyện xấu xa độc ác như vậy?
“Bà đứng lên trước đi, vì Dương Ngọc Cương, tôi sẽ giúp các người chuyện này”
Long Uy suy nghĩ một lúc, cũng coi như là đã đưa ra câu trả lời.
‘Vợ Dương Ngọc Cương sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của anh ta, lại dập đầu vài cái thật vang trên mặt đất: “Cảm ơn, cảm ơn Liễu Thanh Y thật sự là nhìn không nổi nữa, dùng sức kéo bà lên: “Bà đừng như vậy, như vậy sẽ Long Uy sẽ áp lực đấy” Sau khi nói xong, cô đột nhiên lại cảm thấy dạ dày quay cưồng một trận.
Trực tiếp chạy đến buồng vệ sinh nôn ra.
Long Uy lo lăng đi theo qua đó: “Thanh