Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'ANH CÓ LƯƠNG TÂM?'
***
Kiều Mộ chau mày, nhưng động tác của Hứa Thanh San còn nhanh hơn cả cô. Cô nàng nắm cổ tay Kiều Mộ chạy như bay ra ngoài.
Dưới mái hiên trú mưa, cả đống người bu quanh, đủ các loại âm thanh, nào điện thoại báo cảnh sát; điện thoại gọi cấp cứu; còn có những người háo hức hóng chuyện, cầm di động quay phim.
Giữa đám đông, Dương Thiên Lộc bị người ta bắt làm con tin. Cổ y chảy máu, áo sơ mi nhuốm đỏ một mảng.
Hứa Thanh San kinh ngạc trợn tròn mắt, nghiêng đầu ngây ngốc nhìn Kiều Mộ.
"Mày đi vào đi, đừng ra ngoài!" Kiều Mộ lật tay túm lấy cổ tay Hứa Thanh San, kéo cô nàng trở lại đại sảnh của cao ốc, cảnh cáo: "Chớ ra hóng hớt! Phát hiện có người chạy vào, mày cũng chạy cho mau! Nghe thấy chưa?"
Hứa Thanh San gật đầu một cách máy móc.
Cô nàng cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao đến nỗi...
Kiều Mộ vỗ vỗ vai Hứa Thanh San rồi xoay gót đi ra ngoài. Rảo bước lách qua đám đông đang vây xem, cô cầm hòm thuốc trên xe xuống.
Chiều nay còn phải về bệnh viện làm việc, ngại rầy rà nên Kiều Mộ không đậu xe ở bãi đỗ. Chẳng ngờ sẽ gặp phải chuyện thế này.
Quay lại hiện trường, mặt Dương Thiên Lộc đã tái mét, hai chân đứng không vững, trước ngực y toàn là máu.
"Đừng giết tôi, tôi có tiền! Đừng giết tôi!" Tên đàn ông bắt giữ Dương Thiên Lộc quơ quơ con dao gọt hoa quả trong tay, mạch máu nổi trên trán hệt giun đất, đồng tử giãn nở rất to. Hắn nóng nảy ghì cổ Dương Thiên Lộc, lôi y di chuyển khắp nơi, miệng thở hồng hộc.
Đám đông thét toáng lùi lại, nhưng tên kia vừa cử động thì lại bu vào, tiếp tục giơ di động để quay. Hết thảy đều vây xem bằng cả tính mạng.
Kiều Mộ tới gần hơn, ánh mắt cô chiếu thẳng về phía tên côn đồ. Hắn khoảng 23, 24 tuổi, mặc toàn hàng hiệu, ăn vận cũng rất thoải mái tinh tươm. Da dẻ toát lên một loại sắc vàng bệnh tật, hốc mắt trũng sâu, ánh nhìn rời rạc.
Nhìn xuống vết thương trên cổ Dương Thiên Lộc trong chốc lát, cô lặng lẽ thở ra một hơi.
Không tổn thương đến động mạch chủ.
Hiển nhiên tên côn đồ đã dùng thuốc, khiến não bộ nảy sinh ảo giác mãnh liệt, một mực hô to đừng giết hắn.
Kiều Mộ siết chặt nắm tay, thầm lo lắng. Nhưng mới nhấc một bước thì đằng sau đột nhiên có cánh tay mạnh mẽ to lớn rắn chắc duỗi ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại, "Ngoan ngoãn đợi đi, chuyện này giao cho tụi anh."
"Sao anh ở đây?" Kiều Mộ ngoảnh đầu, thấy là Tiêu Trì, đáy mắt cô lóe lên một thoáng vui mừng.
"Đúng lúc đi ngang." Môi Tiêu Trì sượt qua tai cô, ngưa ngứa nong nóng. Giây tiếp theo, từ sau lưng tên cô côn đồ, Thạch Đầu ló ra, lẳng lặng áp sát.
Tiêu Trì buông Kiều Mộ, híp mắt nhìn Thạch Đầu, ngầm ra hiệu cho nhau, đồng loạt xông tới.
Một tấn công đoạt lấy con dao, một cứu người. Cộng thêm tên kia cắn thuốc quá liều nên họ thành công giải cứu được Dương Thiên Lộc. Toàn bộ quá trình chưa đến nửa phút.
Kiều Mộ thở phào, cô xách hòm thuốc lao tới, khẩn cấp cầm máu cho Dương Thiên Lộc.
Sau lưng y ăn vài nhát dao, may mà dao gọt hoa quả không đủ sắc và không dài, tình trạng chảy máu không quá nghiêm trọng, có điều... người đã ngất xỉu vì sợ, còn đái cả ra quần.
Đang băng bó vết thương cho Dương Thiên Lộc, bên tai bỗng truyền tới tiếng gào thét điên cuồng của tên côn đồ: "Bố mày có H (HIV) đấy, chết cũng phải kéo chúng mày làm đệm lưng. Bố không sợ chết đâu!"
Quay đầu nhìn sang, vừa vặn trông thấy Tiêu Trì đẩy Thạch Đầu ra, cổ tay anh bị tên côn đồ hung hăng cắn chặt.
Kiều Mộ thót tim. Tiêu Trì đã rút tay, không hề nao núng, anh đánh ngất tên đó luôn.
Lúc xử lí vết thương được nửa chừng, xe cấp cứu của bệnh viện gần đấy chạy tới, Kiều Mộ giao Dương Thiên Lộc cho họ. Ngoảnh lại, Tiêu Trì và Thạch Đầu đã biến mất tăm, tên côn đồ ngất xỉu trên đất, không ai dám đến gần.
Có lẽ đều đã nghe thấy tiếng gào thét ban nãy của hắn, những người vây xem vẫn tiếp tục chụp ảnh, nhưng với khoảng cách xa hơn lúc trước.
Kiều Mộ thu dọn hòm thuốc. Xe cảnh sát cũng hú còi tới.
Nhìn quanh khắp lượt, vẫn không phát hiện thấy bóng dáng của Tiêu Trì. Cô khẽ mím môi, xách hòm thuốc lặng lẽ rời khỏi đám đông, đi vào đại sảnh.
Quả nhiên, Tiêu Trì và Thạch Đầu ở trong này. Sắc mặt hai người không cho tốt lắm.
"Kiều Mộ, bên ngoài thế nào rồi?" Trông thấy Kiều Mộ bước vào, Hứa Thanh San cuống quýt chạy lên đón.
"Không sao, tổng giám đốc Dương còn sống, chẳng qua sợ vãi đái thôi." Kiều Mộ vỗ nhẹ cô nàng rồi xách hòm thuốc tới trước mặt Tiêu Trì, nắm tay anh kéo đến khu nghỉ chân.
Tiêu Trì cúi đầu, nom mu bàn tay nổi gân xanh của cô, anh không khỏi bật cười: "Giận hay sợ đấy?"
Kiều Mộ không nói gì. Vào khu nghỉ chân, cô nhấn anh ngồi xuống ghế, mở hòm thuốc lấy bông tăm và cồn i ốt, chuyên chú làm sạch vết thương cho anh.
Vết cắn rất sâu, phần mô mềm trên cổ tay bị bầm tím, chảy máu nghiêm trọng. Rửa sạch vết thương xong, Kiều Mộ cầm băng gạc, giọng nói đều đều có thêm thoáng lo lắng: "Tốt nhất, anh thông báo cho đồn cảnh sát bên đó, nhất định phải dẫn hắn ta đến trung tâm làm xét nghiệm HIV đi!"
"Em yên tâm, không phải lần đầu tiên gặp chuyện thế này." Tiêu Trì mỉm cười. Anh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa.
Khéo thật, vừa điều tra tới Quách Bằng Hải thì có người cắn thuốc quá liều hành hung giữa phố xá đông đúc, còn là kẻ bị bệnh AIDS.
Còn khéo đến nỗi Kiều Mộ cũng đang ở hiện trường, và người mà bọn anh phải theo dõi cũng ở đấy.
Mọi thứ quả thực giống như những quân cờ trên bàn cờ, từng bước từng bước, không lệch một tẹo nào.
Lại thêm hung thủ của vụ án giết hại cả nhà mấy hôm này, cũng cắn thuốc quá liều, đột nhập cướp của giết người...
"Nếu đối phương là kẻ nhiễm HIV thật thì việc này không thể qua loa được. Không phải chuyện đùa đâu!" Kiều Mộ khẽ nhấp môi, băng bó vết thương cho anh. Sau đó, cô dọn dẹp hòm thuốc, cau mày cáu kỉnh: "Anh nghiêm túc tí đi!"
"Xin tuân lệnh chỉ thị của lãnh đạo" Tiêu Trì bật cười, cúi người ôm lấy cô: "Yên tâm đi, không sao thật mà!"
Kiều Mộ xem đồng hồ đeo tay, nét lạnh lùng trong đáy mắt tan biến, "Cùng ăn bữa cơm đi!"
"Được!" Tiêu Trì nắm tay Kiều Mộ, bụng ngón tay thô ráp dán lên mu bàn tay cô, nhè nhẹ vuốt ve, khóe môi anh vẽ nên nụ cười xấu xa: "Nhân dịp bạn nối khố của em cũng ở đây, có cần anh nhờ cô ấy tính ngày hoàng đạo cho không?"
Kiều Mộ ngước mặt, đôi mắt trắng đen rõ ràng đong đầy ánh cười, tỉnh bơ đáp: "Tính đi!"
"Thật hả? Nhỡ đúng là thằng nhãi kia có bệnh, anh lấy oán trả ơn như vậy, lương tâm sẽ cắn rứt ấy." Tiêu Trì ngẩng đầu, thản nhiên liếc Hứa Thanh San và Thạch Đầu đang đứng đơ như cọc gỗ cách đấy vài bước. Anh kéo Kiều Mộ đứng dậy.
"Anh có lương tâm?" Kiều Mộ 'chỉnh'