Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'CÒN NĂM PHÚT'
***
Trở lại bệnh viện, Kiều Mộ suy xét cẩn thận một lượt những lời Hoàng Viện đã nói. Nhân lúc chưa đến giờ làm việc, cô vào phòng vệ sinh gửi tin nhắn cho Tiêu Trì, thông báo với anh về nội dung cuộc điện thoại của Hoàng Viện.
Chuyện Khương Bán Hạ từng gặp Kiều Mộ trước khi qua đời, không có khả năng người nhà cô ấy biết được trừ phi... có kẻ cố ý bảo họ tìm tới.
Cùng một lúc mười mấy người tới Lâm Châu liền kéo luôn đến đối diện văn phòng ủy ban thành phố, rồi đến trường cấp hai số Bốn tìm Hoàng Viện. Đây sao có thể là dân vùng núi chưa từng ra thành phố chứ, còn quen đường quen phố hơn cả người sinh ra và lớn lên ở Lâm Châu bao nhiêu năm là cô đây.
Còn về tiền Khương Bán Hạ để lại, hai tấm thẻ ngân hàng ấy hiện tại đều trong tay Tiêu Trì, cô tham lam chỗ nào hả?
Tiêu Trì trả lời rất nhanh: Đã nắm được tình hình, đại đội hình cảnh đang điều tra, đừng lo lắng.
Kiều Mộ trầm ngâm một lúc, tiếp đó gửi cho anh: 'Mũi nhọn của chúng rất ghê gớm, anh cũng chú ý nhé!'
Phải một lúc sau, Tiêu Trì mới nhắn lại với hai từ: Yên tâm!
Kiều Mộ cất di động, vặn vòi nước rửa tay, rồi thản nhiên ra ngoài. Cô có thể ứng phó với những chuyện khác, chỉ sợ đám người này nhắm vào Nhân Tế Đường. Đó là bảng hiệu tổ tiên truyền lại, còn sống thì không thể đánh mất.
Buổi tối Hoàng Viện có tiết tự học. Ăn tối xong, cô bé gọi điện thoại báo bình an và bảo thứ Sáu mình không về Nhân Tế Đường, vì không muốn gây thêm phiền phức cho Kiều Mộ.
"Họ có thể tìm thẳng tới trường học của em, em nghĩ họ sẽ không đến Nhân Tế Đường sao?" Kiều Mộ bực lắm: "Mai tan học, xuống phòng bảo vệ chờ! Chị chưa đến thì không cho phép ra khỏi cổng."
"Chị Kiều..." Giọng Hoàng Viện nhỏ dần: "Em không thể liên lụy tới chị được."
"Em chết, chị sẽ không đi nhặt xác đâu!" Kiều Mộ phát cáu. Nói đoạn, cô cúp luôn máy.
Hoàng Viện không gọi lại nữa, nhưng con bé gửi cho cô một tin nhắn: "Em nghe lời chị."
Kiều Mộ thở phù một hơi. Khóe mắt liếc vào gương, cô thoáng ngẩn người, ngẩng đầu nhíu chặt hàng mày.
So với thời gian trước, những biểu hiện trên mặt đã tiến bộ hơn, lúc nhếch nhếch môi đã nhìn ra được là đang cười, tuy rằng vẫn chưa rõ.
Kiều Mộ soi gương làm thử mấy biểu cảm. Sau khi chắc chắn đã thật sự có chuyển biến tốt, cô không nhịn nổi, chụp mấy tấm ảnh loáng thoáng mỉm cười, gửi cho Kiều Huy.
Anh trai trực tiếp gọi điện thoại tới, tiếng cười sang sảng: "Lần này, ông nội không chịu thua cũng không được. Em đừng vui mừng quá nhé! Quá trình hồi phục chấn thương dây thần kinh khá chậm, cứ từ từ em ạ!"
"Anh yên tâm đi, em có chừng mực mà!" Trong mắt Kiều Mộ ngập tràn niềm vui.
Tán gẫu một lúc, Nhiếp Lan giành điện thoại, léo nhéo ca cẩm một hồi, có điều rành rành chẳng giấu nổi niềm vui.
Kiều Mộ ngửa đầu vào lưng ghế nhìn trần nhà, cố tình trêu chọc Nhiếp Lan: "Dở như vậy thì dứt khoát đổi người cho xong, em ủng hộ chị!"
"Em chồng như em cũng vô lương tâm quá đấy!" Nhiếp Lan cười lớn: "Không đùa em nữa! Hai bọn chị vừa từ phòng thí nghiệm về, mệt như cún này!"
Kiều Mộ hỏi han đôi ba câu rồi kết thúc cuộc gọi. Cô xuống lầu, sang nhà hàng xóm tìm ông nội.
Cô đã lắp đặt camera ở khám, phòng trị liệu, phòng thuốc, bao gồm cả cửa nhỏ dẫn vào viện trong, còn giấu cả ống kính đi.
Quê Khương Bán Hạ thuộc vùng núi xa xôi hẻo lánh. Học xong cấp hai, cô ấy theo chị gái của Hoàng Viện là Hoàng Linh ra thành phố làm thuê. Về sau Hoàng Linh gặp được Quách Bằng Hải, từ nhân viên phục vụ quán ăn tới má mì hộp đêm, cuộc sống bỗng chốc trở nên xa hoa. Nhưng Khương Bán Hạ lại theo học trong trường bổ túc.
Hoàng Linh đi theo Quách Bằng Hải 4 năm, cuối cùng chết một cách mờ ám. Thi thể cô ấy vứt ở nhà tang lễ gần một tháng, Khương Bán Hạ mới đọc được thông báo tới nhận xác của cảnh sát.
Nguyên nhân gây tử vong là sử dụng ma túy quá liều. Trên thực tế, chắc hẳn do axit dạ dày hòa tan vỏ bao ngoài của thuốc phiện nên dẫn đến bỏ mạng.
Khi ấy, Hoàng Viện mới đến Lâm Châu học tiểu học. Nhìn thấy tình trạng tử vong của chị gái, cô bé không sao chấp nhận nổi, cũng vì vậy mà ghét lây cả Khương Bán Hạ.
Cô bé cho rằng chị gái chết là bởi kiếm tiền cho Khương Bán Hạ và mình đi học, nên mới ra nông nỗi này.
Những năm sau đó, Khương Bán Hạ thành má mì của hộp đêm, lại bước trên con đường cũ của Hoàng Linh.
Cô ấy xinh đẹp hơn Hoàng Linh, cũng trẻ trung và hiểu chuyện hơn Hoàng Linh, ngoan ngoãn đi theo Quách Bằng Hải, dần dần chiếm được lòng tin của gã ta, còn nhiều lần dùng cơ thể của mình để bọn họ thí nghiêm cách cất giấu ma túy tốt hơn.
Trong thẻ nhớ kia có những điều cô ấy tự kể lại, có con đường thu mua nguyên liệu của xưởng dược và tiêu thụ thành phẩm; có thời gian và địa điểm người móc nối hàng loạt những phi vụ xuất hàng từ nhỏ đến lớn trong mấy năm qua; có danh sách những kẻ tham gia, cùng với giao dịch tài khoản tư nhân của một bộ phận cấp cao trong tập đoàn Sang Thiên.
Còn về có đúng Quách Bằng Hải tin tưởng Khương Bán Hạ hay không, thì Kiều Mộ không thể biết được.
Song, Lư Triển Bằng không chỉ là một quản lí khu vực xoàng xĩnh ở Sang Thiên giống những gì hắn ta nói.
Nếu không, hắn ta sẽ chẳng đóng giả vợ chồng với Khương Bán Hạ, sống trong biệt thự mà chủ nhân lại là Quách Bằng Hải.
Trước mắt, duy có Lư Triển Bằng phụ trách trực tiếp nhà máy dược phẩm, còn những kẻ sa lưới chỉ là lũ tôm tép. Đám người Quách Bằng Hải, Trương Lương Nghiệp, Lí Thành An đều vẫn vững như núi.
Sau khi Lí Thành An có được bài thuốc ấy, hắn vẫn trở lại Nhân Tế Đường, ngày ngày đỗ con xe BMW của mình ngoài cửa. Không biết còn tưởng nhà hắn được đền bù di dời đã giàu sụ thật.
Muốn dựa vào tài liệu trong thẻ nhớ để điều tra tội trạng thực sự của Quách Bằng Hải và Trương Lương Nghiệp, có lẽ bọn Tiêu Trì sẽ cực kỳ gian nan.
Ban đầu chú ý tới Sang Thiên hình như là bởi một vụ án mạng. Trong lời tự kể của Khương Bán Hạ có nhắc tới vụ án này, thời điểm đó quá gấp nên Kiều Mộ không xem kĩ.
Nghĩ tới đây, cô bất giác hé miệng thở một hơi rồi giơ tay gõ cửa.
Ông nội đang chơi mạt chược cùng hội bác Trần A. Cháu trai của bác Trần A ra mở cửa cho Kiều Mộ. Thấy cô, cậu bé liền cười hì hì chạy vào.
Đóng cửa vào phòng khách, Kiều Mộ ngoan ngoãn ngồi một bên chờ ông.
Ông nội mà đã đánh mạt chược thì thua cũng nhất định phải thua cháy túi, thắng thì phải thắng hết tiền của người khác. Bằng không tuyệt đối không dừng tay.
Phải cái, lần nào ông cũng thua thôi, chẳng cần đợi lâu.
Chiều thứ Sáu, Kiều Mộ lái xe đến trường cấp hai số Bốn đón Hoàng Viện. Về tới trước cửa Nhân Tế Đường, trông thấy có xe cảnh sát, còn ông nội đứng ngoài cửa đang xoắn chặt lông mày, nom rất giận dữ.
Kiều Mộ lái xe tới trước cửa gara, tắt máy. Cô ngoảnh đầu nhìn qua Hoàng Viện: "Em ngồi đợi trên xe, chị không gọi thì em đừng xuống!"
"Bác sĩ Kiều, người bị bắt kia là em trai của chị Bán Hạ." Hoàng Viện ịn vào cửa kính xe, mở to hai mắt, trán đẫm mồ hôi.
"Không sao, đợi ở trên xe!" Kiều Mộ rút chìa khóa, bước xuống nhưng không khóa xe.
Hai xe cảnh sát tới là các đồng chí ở đồn công an gần đấy, cô đều biết họ.
Bình tĩnh đi đến trước mặt ông nội, Kiều Mộ đưa tay vuốt dọc sống lưng cho ông, lia mắt sang Lí Thành An: "Sư huynh, chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Có người báo cảnh sát, tố cáo Nhân Tế Đường chứa chấp kẻ hít ma túy, anh cũng không biết tình hình cụ thể." Lí Thành An bày ra dáng vẻ nghĩ mãi không hiểu, than ngắn thở dài, còn tiến lên cùng cô xoa dịu lửa giận của ông cụ Kiều.
"Thế này..." Kiều Mộ khẽ mím môi, cô cúi đầu ghé sát tai ông nội, nói nhanh một câu với giọng chỉ đủ để hai ông cháu nghe được. Sau đó, cô nghiêng đầu hỏi đồng chí cảnh sát Tiểu Triệu đứng bên: "Bây giờ tôi có thể vào xem thử chỗ hít ma túy gì đó không?"
"Tất nhiên là được" Toàn chỗ người quen cũ nên Tiểu Triệu thoải mái gật đầu.
"Đi thôi!" Kiều Mộ đưa mắt lướt nhìn Lí Thành An, đoạn thong dong bước về phía trước.
Người nhà Khương Bán Hạ mới đến Lâm Châu, em trai cô ấy đã trở thành con nghiện ma túy nhanh như vậy, còn biết tới Nhân Tế Đường để hút! Biết chọn chỗ phết nhỉ!
Tiếc rằng, em trai Khương Bán Hạ khác hẳn một con nghiện lâu năm, trái lại giống vừa mới nghiện hơn.
Vào cửa phòng khám, Kiều Mộ quay đầu, liếc Lí Thành An một cái sắc lẹm, tiếp đó dẫn Tiểu Triệu vào phòng thuốc.
Máy chủ của camera ở phòng thuốc, cô đã giấu đi. Mỗi ông nội với Hoàng Viện biết chuyện lắp đặt camera, còn Lí Thành An hoàn toàn không hay.
Xem xong đoạn camera ghi lại trước và sau khi em trai Khương Bán Hạ tới Nhân tế Đường hít ma túy, Kiều Mộ khoanh tay lẳng lặng nhìn Tiểu Triệu: "Anh thấy cả rồi chứ?"
Sắc Mặt Tiểu Triệu nặng nề: "Tôi đã biết nên làm thế nào!"
Kiều Mộ nhướng mày, tiễn bước anh ta rời đi trước. Ra khỏi phòng khám, cô rảo chân đến cạnh Lí Thành An. Thừa lúc hắn không kịp chuẩn bị, nhanh như chớp, cô tập kích vào huyệt nhĩ môn của hắn.
Ông nội phừng phừng lửa giận. Trong nháy mắt hắn ngã xuống, ông bổ sung thêm cho hắn một đấm rõ mạnh.
Cái đồ lòng lang dạ sói này!
Ba đồng chí cảnh sát ở lại không biết chuyện gì đang diễn ra, muốn ngăn cản đều không kịp: "Mọi người làm gì vậy!"
"Còng hắn lại. Một người theo tôi đi lấy bằng chứng." Gọi xong điện thoại, Tiểu Triệu đã xuất hiện nơi cửa phòng khám.
Thuốc do Lí Thành An cung cấp, người cũng là hắn tìm tới.
Tóm lại, ai đứng sau xúi bẩy, thực ra liếc mắt liền hiểu ngay. Đầu tiên, Tiêu Trì phụ trách vụ án giết người, sau khi phát hiện liên quan tới chất gây nghiện, cùng đội phòng chống ma túy thành lập tổ trọng án phối hợp điều tra, hiện giờ hẳn rằng đã tra được địa điểm quan trọng nhất.
Hiện tại, bọn chúng sử dụng những thủ đoạn phá rối, chẳng qua muốn tranh thủ thời gian, hoặc dứt khoát chơi bài 'trạng chết chúa cũng băng hà'.
Lí Thành An nhanh chóng bị dẫn đi, video camera giám sát cũng được giao cho Tiểu Triệu.
Kiều Mộ lái xe vào gara. Cô quay đầu chớp chớp mắt với Hoàng Viện: "Xuống đi, hôm nay dì Lưu không nấu cơm, chị em mình phải tự làm đấy!"
Hoàng Viện vẫn đeo ba lô, bước xuống xe mà tay chân mềm nhũn: "Tại sao chị không nhờ chú giúp ạ?"
"Ai cơ?" Kiều Mộ đóng cửa xe, khóa lại và đi ra ngoài.
"Chú Tiêu ạ!" Hoàng Viện nối gót Kiều Mộ, mồ hôi đầy đầu: "Nguy hiểm quá, may chỉ là ma túy, lỡ đánh bom liều chết..."
"Có nói, anh ấy cũng không dứt ra được, thêm phiền toái cho anh ấy làm gì." Kiều Mộ khoác vai cô bé, làm ra vẻ bâng quơ hỏi: "Trương Dương dự định đăng ký nguyện vọng gì?"
"Anh ấy bảo nguyện vọng một là đại học An ninh, nguyện vọng hai là trường cảnh sát Lâm Châu. Còn lại hình như cũng toàn trường công an, cảnh sát." Hoàng Viện thoáng thả lỏng.
Kiều Mộ gật đầu, không nói gì thêm.
Ông nội thừ người ngồi một mình trong phòng khách, đèn cũng không bật. Kiều Mộ bật đèn lên, bảo Hoàng Viện chơi cờ cùng ông, mình thì vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Xảy ra chuyện thế này, trước tiên Nhân Tế Đường chắc chắn phải đóng cửa mấy ngày. Tiểu Triệu đã nói đây