Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'CHO ANH XEM THÌ KHỎI CẦN MẶC ĐI!'
***
Kiều Mộ điều chỉnh tốc độ dịch truyền, cô ngồi lại bên Tiêu Trì, thản nhiên nắm lấy bàn tay to lớn nóng ran đến kinh người của anh.
Lòng bàn tay anh thô ráp, những vết chai lồi lên cọ vào tay cô mang chút cảm giác nhoi nhói đau, kèm theo thoáng ngưa ngứa không dễ nhận thấy, len vào tận đáy tim.
Cô mím môi nhìn bàn tay anh nửa ngày mới ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với đôi mắt ngập tràn lửa giận của Trương Lương Nghiệp, lạnh nhạt đáp: "Tổng giám đốc Trương biết ý tôi nói ở đây là gì mà."
Trương Nghiệp nghiến răng, nện một đấm lên bàn, im lặng thật lâu.
Kiều Mộ chăm chú nhìn thẳng vào lão, đáy mắt không hề xao động.
Trương Dương là điểm yếu của lão, cũng chính là tất cả hi vọng và nguồn sống của lão.
Sự thăm dò tối qua của Kiều Mộ, kì thực đã cho ra một đáp án vô cùng rõ ràng, nếu Trương Lương Nghiệp tàn nhẫn hơn, với sự từng trải của lão, đừng nói mặt biến sắc, e là nhịp thở cũng vẫn ổn định như thường.
"Bác sĩ Kiều không đi làm cảnh sát đúng là đáng tiếc." Trương Lương Nghiệp nửa thật nửa giả khen cô, đoạn lão đứng dậy ra ngoài, tiện thể khóa cửa vào.
Cửa phòng này là loại cửa sắt đã lâu năm, lão khóa bên ngoài, cô ở trong đó không có dụng cụ thì đừng hòng mở được.
Phòng có cửa sổ, nhưng bên ngoài đều dùng khung thép hàn chết, cũng chẳng thể ra nổi.
"Lão đi rồi à?" Tiêu Trì mơ màng mở mắt, khẽ hất hất cằm về phía cái bàn đằng kia, khàn giọng: "Anh đói quá, đem cháo lão mua đến đây cho anh với!"
Kiều Mộ phủ tay lên trán anh, vẫn nóng khủng khiếp. Cô chau mày, đi mang cháo tới.
Trong phòng có ấm đun nước và cốc dùng một lần, xem ra Trương Lương Nghiệp cũng không mong Tiêu Trì chết. Chí ít không phải hiện tại, đợi lão gặp Trương Dương, rốt cuộc lựa chọn thế nào thì không ai biết cả.
Kiều Mộ rót một cốc nước sôi cho Tiêu Trì. Ngồi xuống mép giường nom vẻ nhếch nhác của anh, đáy mắt cô không nén nổi ý cười: "Nghẹn hỏng rồi hả?"
"Phương diện nào cơ?" Tiêu Trì uống hớp cháo. Khuôn mặt bởi sốt cao nên đỏ bừng của anh hiện lên nụ cười xấu xa, "Nói rõ anh mới trả lời em được chứ."
"Mọi mặt." Kiều Mộ đáp với giọng điệu mát mẻ, cô duỗi ngón trỏ chọt chọt vào tim anh, ấn mạnh xuống: "Thế nào mà bị lão tóm được vậy?"
Tiêu Trì nuốt miếng cháo trong miệng, day day huyệt thái dương, kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn sự việc cho cô nghe.
Quách Bằng Hải vô cùng xảo quyệt. Hành động đêm đó, gã đã sắp xếp một kẻ có bộ dạng giống mình, đóng giả gã ngồi đọc báo nhằm 'lu mờ' tầm nhìn của họ, sau đó nhân cơ hội lái xe chạy trốn.
Phát hiện tình hình không đúng, Tiêu Trì lập tức xem kiểm tra camera của tiểu khu, thông báo cho các đội khác chặn đường vây bắt.
Cuối cùng, Quách Bằng Hải và đàn em bị họ chặn tại đầu cầu lớn Hán Phổ, đôi bên giao tranh kịch liệt bằng súng. Bắn hết đạn trong tay, gã ta vứt súng toan nhảy cầu.
"Anh kéo gã ta lại, còn mình thì rơi xuống, căn bản không nghĩ tới Trương Lương Nghiệp đã bố trí người bên dưới đón lõng?" Kiều Mộ thở phù một hơi, dịch ngón tay xuống gần chỗ vết thương của anh: "Lúc tỉnh dậy, cảm giác phức tạp lắm đúng không?"
Trương Lương Nghiệp muốn cứu Quách Bằng Hải, lại tóm được Tiêu Trì, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn. Nói thực, dưới tình huống đã trở mặt, lão ta còn sắp xếp người tùy cơ ứng cứu. Nghĩ cái gì không biết.
Có khả năng xuất phát từ nghĩa khí anh em, cũng không ngoại trừ sự xếp đặt của lão thực ra mang tính toán khác, cứu Quách Bằng Hải là giả, tiễn gã ta xuống suối vàng mới là thật. Mưa bão lớn như vậy, gió bên sông to hơn gió trong nội đô rất nhiều, căn không chuẩn xác, đừng nói cứu người, chính mình cũng khó bảo vệ bản thân ấy chứ.
Ăn hết cháo, Tiêu Trì tiện tay đặt bát lên chiếc ghế bên cạnh, ôm Kiều Mộ từ phía sau, giọng nói khàn khàn lộ ra tình ý quyến luyến: "Mở mắt ra có thể trông thấy em, những cái khác đều chẳng quan trọng."
"Buồn nôn." Kiều Mộ gối lên vai anh, cô híp mắt, như cười như không ngắm anh một lúc, rồi bảo anh uống nước.
Tiêu Trì nóng sốt đến khó chịu, cổ họng như có lửa đốt. Buông cô ra, đón lấy cốc nước, anh cúi đầu thổi vài cái, chậm rãi uống sạch.
Uống xong, Kiều Mộ lại đi rót thêm cốc nữa để trên ghế. Cô nghiêng mình ghé sát, mặt mày pha nét cười: "Không nghẹn thật à?"
"Nghẹn chết rồi đây này!" Tiêu Trì duỗi một cánh tay, vòng qua vai Kiều Mộ, ôm lấy cô, cúi đầu đặt xuống môi cô một nụ hôn: "Ghi nợ trước đã! Về tính sổ một thể."
Kiều Mộ nhướng mày, cố tình hôn lên yết hầu anh: "Tính thế nào?"
Tiêu Trì ngẩn ra, tiếp đó anh khẽ cười thành tiếng, lần nữa ôm cô vào lòng, trong mắt ngập tràn xúc động.
Tính thế nào cũng không thành vấn đề, đời này anh cứ quấn lấy cô thôi.
Cũng mỗi cô biết rõ có nguy hiểm vẫn ung dung tiến lên, ví thử đổi lại là người khác, anh không dám nghĩ tình hình sẽ thế nào.
Lúc bố anh quen mẹ anh cũng đã là đội trưởng đại đội hình cảnh. Mẹ anh non gan, mới đầu không biết cụ thể về công việc của bố anh, sau khi sinh anh bị người ta đe dọa trả thù tới nỗi sinh ra trầm cảm.
Căn bệnh này dày vò bà cả đời, có điều bà chưa bao giờ để cho bố anh biết, dù ông về muộn tới đâu, bà cũng không tức giận, không ca thán.
Song, bệnh tình của bà ngày một xấu đi, cuối cùng đến hồi không thể cứu vãn nổi.
Ngày mẹ anh qua đời, người cha đã thăng chức lên cục trưởng của anh quỳ xuống trước giường, nắm chặt tay bà không buông. Con người sắt đá chưa từng than một câu khổ hay mệt mỏi ấy cứ ôm riết người vợ đã nhắm mắt xuôi tay, òa khóc đau đớn.
Ông nói, ông không đủ tư cách làm chồng, cũng không đủ tư cách người cha, gặp được mẹ anh chính là may mắn của ông.
Đối với người vợ này, ông yêu bà sâu đậm, nhưng lại ngập tràn áy náy, dẫu bà nhát gan vẫn cắn răng cùng ông đi qua vô số mưa gió cuộc đời.
Kiều Mộ khác hẳn với mẹ anh, cô cũng sợ hãi, tuy nhiên cô càng bình tĩnh càng kiên cường dẻo dai, biết làm sao để tự bảo vệ mình.
Mặc kệ người ngoài nhìn cô như thế nào, trong mắt anh, cô là dòng nước mềm mại, cũng là núi cao trầm tĩnh, có thể cùng anh chia sẻ niềm vui, cũng sẵn sàng cùng anh băng qua giông bão.
So với bố, anh quả tình may mắn hơn ông rất nhiều.
"Đi đánh răng rửa mặt!" Ấp trong lồng ngực Tiêu Trì, Kiều Mộ nhíu mày, duỗi tay đẩy anh: "Hôi!"
"Nghe lời em!" Tiêu Trì buông