Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'EM NGHĨ ANH NÊN CHỌN THẾ NÀO?'
***
Kiều Mộ bên cạnh Tiêu Trì suốt cho tới khi anh hạ sốt, truyền hết chai dung dịch, cô mới rời đi. Trương Lương Nghiệp không ngăn cản, cũng chẳng kiểm tra di động của cô, như thể lão ta đã chắc chắn cô sẽ không tố giác.
Kiểu tín nhiệm này, hay nói cách khác là sự nắm chắc trăm phần trăm này khiến Kiều Mộ cảm thấy bất an sâu sắc.
Còn mấy hôm nữa thì đến ngày có thư thông báo trúng tuyển. Tiêu Trì 'vật lộn' với Trương Lương Nghiệp gần một năm rồi mà vẫn chưa hiểu thấu tính tình của lão, đủ thấy con người này rất khó đối phó.
Về đến Nhân Tế Đường, ông nội đã ăn cơm xong và đang cùng Liệt Phong hóng gió ở sân trước.
Kiều Mộ vào bếp nấu chút đồ ăn cho mình. Bỗng nhiên, cô nghĩ tới Trương Lương Nghiệp.
Lúc đi, Tiêu Trì lại bị trói chân trói tay. Chưa yên tâm, Trương Lương Nghiệp còn lấy dây xích cột chặt hai chân anh. Sau đấy, lão cầm súng bằng cả hai tay, lặng lẽ đứng trong sân, cô đơn ngẩng đầu nhìn bầu Trời nhuộm đầy sắc hoàng hôn.
Mới trải qua một trận mưa to, trong không khí phảng phất xen lẫn chút khí lạnh của hơi nước. Trương Lương Nghiệp đứng đó, ánh chiều tà xuyên qua khe hở những tòa cao ốc, rót qua những cây gạo cao lớn, rọi xuống tầng tầng lớp lớp, kéo dài cái bóng sau lưng. Bóng dáng ấy chất chứa nỗi thê lương chẳng nói nên lời.
Kiều Mộ đứng ở cửa, đằng sau là Tiêu Trì đang bị giam giữ, trước mặt là Lâm Châu kiêu hùng tiếng tăm lừng lẫy, dường như có thứ cảm xúc anh hùng đi tới bước đường cùng.
Vụ án xưởng dược Sang Thiên điều chế ma túy điều tra được tới nay, Quách Bằng Hải bị tóm, Trương Lương Nghiệp trốn thoát, phía cảnh sát vẫn không từ bỏ việc bắt giữ lão ta. Nhất là dưới tình huống Tiêu Trì chưa rõ sống chết, ai ai cũng đang uất nghẹn, muốn gô cổ lão đưa ra trừng trị trước luật pháp.
Lão cũng thừa hiểu, muốn sống thì chỉ có thể túm chặt con bài tẩy Tiêu Trì này.
Nghĩ vậy, trong óc Kiều Mộ hiện lên bộ dạng bị giam cầm hết đường xoay xở của Tiêu Trì. Làm cảnh sát lâu như vậy, đoán chừng anh chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh bất lực thế này.
Kiều Mộ thở dài, chẳng nuốt nổi cơm nữa. Trên đường về, lão Lục gọi điện thoại đến bảo mai là ngày tìm kiếm cuối cùng, nếu không tìm thấy sẽ tuyên bố kết thúc công tác tìm kiếm.
Nghe tiếng lão Lục nghẹn ngào ở đầu giây bên kia, Kiều Mộ suýt không ghìm lòng được mà cho cậu ta biết, Tiêu Trì vẫn ổn.
Sau cùng, cô vẫn nín nhịn.
Rửa xong bát đũa, Kiều Mộ ra khỏi bếp. Có lẽ Liệt Phong nghe thấy tiếng động, nó vẫy đuôi hớn hở nhào tới, nom cực kỳ vui mừng.
Trên người cô dính mùi của Tiêu Trì, chắc nó đã phát hiện được.
"Cháu định làm thế nào?" Ông nội đung đưa chiếc ghế, lim dim mắt, khẽ phe phẩy cái quạt trên tay: "Phải biết, tử huyệt của một số người, không dễ tìm vậy đâu."
"Không dễ tìm cũng phải thử ạ. Tiêu Trì vẫn mong có thể bắt sống, để lão ta nhận sự phán xử của pháp luật." Kiều Mộ ngồi xuống, nhấc ấm trà rót cho mình một chén. Cô nhấp một hớp, tiếp đó ngẩng đầu lên.
Trời đêm cao vời với những ngôi sao lấp lánh.
Ông nội mở mắt, thản nhiên ngó cô một cái, đoạn cất chiếc quạt, duỗi tay vuốt ve đầu Liệt Phong: "Ông tướng này bướng hệt bố nó, lại còn giảo hoạt hơn bố nó nữa chứ! Cháu xem mà xem, chuyện này đến cùng chưa chắc đã cần cháu phải lộ diện đâu."
"Vậy thì không còn gì bằng!" Kiều Mộ nhướng mày, giọng nói pha thêm thoáng nhẹ nhõm: "Ông hiểu anh ấy thế ạ."
"Nó là người đầu tiên dám dùng mánh ngay dưới mắt ông đấy." Trên mặt ông nội hiện ra nụ cười đắc ý, ông nghiêng đầu đùa với Liệt Phong: "Người ông nội chọn cho cháu, quá được nhỉ!"
Kiều Mộ liếc qua, khóe môi khẽ giật giật.
"Nếu không phải có nhiều dưa vẹo và táo sứt lót nền như vậy thì làm sao cháu để mắt đến nó chứ!" Ông nội hừm một tiếng, càng thêm hả hê: "Phục không?"
"Phục ạ" Kiều Mộ hờ hững đáp
Cô có gì không phục đây. Vừa về nước ông đã nhờ hàng xóm láng giềng sắp xếp đối tượng xem mắt cho cháu gái, người nào cũng đưa cả tới trước mặt cô.
Thanh Minh đi tảo mộ cho bố mẹ và bà nội, lúc gặp Tiêu Trì, mở miệng ông liền hỏi sao anh không đến Nhân Tế Đường.
Đợi người ta tới, ông còn giữ lại ăn cơm, giữ lại chơi cơ. Đây chẳng phải là cố tình tạo cơ hội sao.
Chuyện trò được một lát, ông nội Hứa sang tìm ông đánh cờ. Kiều Mộ cầm ấm trà vào phòng khách thêm nước. Cùng lúc di động lại có cuộc gọi.
Người gọi tới lần này là cục phó Lương.
Rót đầy nước vào ấm trà, Kiều Mộ chậm rãi ngồi xuống: "Anh ấy nhất định sẽ trở về ạ! Đợi một tuần nữa, nếu cuối tuần anh ấy vẫn không quay lại, cháu sẽ lấy tư cách quả phụ tham gia tang lễ!"
Bên tai yên lặng hẳn, lâu sau mới truyền tới giọng nói đã khàn đi của cục phó Lương: "Vậy đợi thêm một tuần nữa! Cháu cũng đừng buồn thương quá!"
"Cháu biết rồi ạ! Chú Lương cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé!" Kiều Mộ nói câu an ủi rồi cúp máy.
Xách ấm trà đi ra, thấy hai ông cụ đang 'chém giết' trên bàn cờ.
Cô bước tới châm trà cho hai ông xong, rồi xin phép lên lầu trước.
Ban ngày ra vào sân sau nhà thờ mấy lần, Kiều Mộ nhớ khá rõ bố cục bày trí bên trong. Tiêu Trì còn kể có mấy lối thoát hiểm. Cô phải lên kế hoạch kỹ càng mới được
Dù anh không cần cô nhúng tay, nhưng cô hi vọng thời điểm 'có biến', sẽ không đến nỗi rối loạn.
Thứ Hai, Kiều Mộ trở lại khoa cấp cứu của bệnh viện, bận rộn suốt đến hơn 8 giờ tối mới rảnh rỗi. Lão Lục gọi điện tới lần nữa cho cô biết, nửa tiếng trước đã tuyên bố kết thúc công tác tìm kiếm.
"Tôi biết rồi! Mọi người yên tâm làm việc, đừng nghĩ ngợi nhiều!" Giọng Kiều Mộ vẫn luôn đều đều, họ nghe đã quen nên cũng không mảy may nghi ngờ.
Lão Lục an ủi cô một hồi, ấp úng tỏ ý khi nào cử hành tang lẽ sẽ thông báo cho cô.
Kiều Mộ 'ừm' một tiếng. Đợi cậu ta gác máy, cô cất di động, lái xe về Nhân Tế Đường.
Trên đường, cô gọi điện cho Trương Dương để nắm được tình hình của Hoàng Viện, tiện thể thăm dò ý tứ của cậu ấy.
Ví thử Trương Lương Nghiệp đủ thận trọng, lão sẽ nhất quyết không chủ động liên lạc với con trai.
Tán gẫu được 10 phút, Kiều Mộ có được tin tức mình muốn. Cô dặn dò một lượt sau đó kết