Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'EM SẼ KHÔNG ĐỂ CHỊ PHẢI THẤT VỌNG ĐÂU Ạ!'
***
Kiều Mộ gật đầu. Cô ngồi thẳng lên, ra ý bảo anh nằm tử tế để thay thuốc cho vết thương.
Trương Lương Nghiệp không còn nhiều kiên nhẫn để đồng ý đợi tới khi Trương Dương nhận được giấy báo trúng tuyển. Thời gian ở lại Lâm Châu càng lâu càng bất lợi với lão ta.
Trong tình thế tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Trì đã hi sinh, mũi nhọn nhắm vào việc bắt giữ lão ta sẽ chỉ nhanh chóng hơn, gấp rút hơn, chứ không cho lão có cơ hội để thở.
Băng bó lại vết thương xong xuôi đã hơn 10 giờ tối.
Kiều Mộ ngoảnh đầu ngó cửa phòng rồi căn dặn: "Mai đổi thuốc lần nữa, sau đó có thể 2 ngày đổi 1 lần. Sáng thứ Năm, em đến đón anh!"
Tiêu Trì từ từ nghiêng mình qua, kéo Kiều Mộ vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Nhất định sẽ sống ra ngoài gặp em!"
Kiều Mộ đặt lên má anh một cái hôn.
Cửa phòng chợt mở, Trương Lương Nghiệp cầm súng bước vào, lạnh lùng ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, nheo nheo mắt.
Cơn gió mang theo chút khí nóng lùa vào. Hình như có một người đang đứng trong bóng tối ngoài cửa, cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng không thể trông thấy mặt.
Tiêu Trì chẳng mảy may sợ hãi, Kiều Mộ cũng không nốt. Thu dọn hộp cứu thương, cô lại cùng anh trao đổi anh mắt, đoạn chậm rãi đứng lên: "10 giờ sáng thứ Năm. Tổng giám đốc Trương giữ lời nhé! Tôi mà không thấy người sống, vậy thì e rằng ông cũng sẽ chẳng gặp được Trương Dương đang hít thở khỏe mạnh đâu."
"Bác sĩ Kiều, cô đang đe dọa tôi hả?" Trương Lương Nghiệp bỗng chốc sầm mặt. Lão giơ cao họng súng, nhắm chuẩn vào tim cô.
"Ông cũng đang đe dọa tôi đấy thôi!" Kiều Mộ tỉnh bơ nhướng mày, xách hộp cấp cứu thủng thẳng cất bước: "Tại sao không dùng khẩu súng có đạn kia ấy?"
Ánh mắt Trương Lương Nghiệp có sự thay đổi, tiếp đó lão cười lớn: "Giá biết cô vài năm trước, kẻ hèn này sẽ rất sẵn lòng kết bạn với cô!"
Kiều Mộ cụp mi, từ trên cao liếc xuống lão một cái rồi đi luôn ra ngoài chẳng buồn đáp lời.
Nhưng cô thì chả muốn có người bạn như vậy.
Quả nhiên có kẻ đứng ngoài cửa, không chỉ một mà tận hai. Vóc dáng xấp xỉ Tiêu Trì, hô hấp cực kỳ nhẹ. Ban nãy ví thử không có gió thổi vào, Kiều Mộ căn bản sẽ không phát hiện được hơi thở của họ.
Kiều Mộ đi ra theo lối cửa sau, rồi lộn trở lại cửa trước. Kẻ bám theo cô im hơi lặng tiếng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Lên xe, trông thấy Tần Bân đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà thờ phía xa xa, cô chau mày. Lái xe dừng trước mặt Tần Bân, Kiều Mộ quay kính cửa sổ xuống, gọi anh ta lên xe.
Tần Bân khẽ nhướng mày, đứng dậy vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Qua kính chiếu hậu, Kiều Mộ thấy vẫn có người đang nhìn mình chằm chằm. Cô nhún nhún vai, giẫm chân ga, cho xe lăn bánh.
Đêm đã khuya, hàng quán trên đường Lão Bách Hối lục tục tắt đèn. Người đi đường cũng ít hẳn, trong không khí còn sót lại chút oi bức.
Suốt dọc đường xe chạy, người qua lại càng lúc càng thưa thớt. Rẽ vào phố lớn, mặt đường dần trở nên rộng rãi hơn. Chiếc xe bám theo sau giữ khoảng cách vừa phải. Ánh đèn quá mờ, do đó chẳng nom rõ dáng vẻ đối phương.
Quan sát chừng vài phút, Kiều Mộ bình thản cất lời: "Anh cứ làm việc của anh đi! Em không cần anh lo. Nhiều khi lòng tốt lại dễ gây hỏng chuyện nhất đấy!"
Mặt Tần Bân toát lên vẻ ngượng ngùng, anh ta nghiêng đầu ho khan một tiếng, hơi chột dạ: "Anh chỉ đi ngang qua thôi, đúng lúc mệt quá nên mới ngồi nghỉ tí, không nghĩ sẽ gặp được em!"
"Đây không phải chuyện đùa đâu!" Kiều Mộ mím môi, bỗng chốc sầm mặt: "Em ghi nhận ý tốt của anh. Nhưng lần này anh không tự mang phiền phức cho mình đã là giúp đỡ lắm rồi!"
Tần Bân cười khổ, ngần ngừ gật đầu.
Kiều Mộ lười phải giải thích nhiều với anh ta. Đến đầu ngõ, cô cất xe vào gara nhà Hứa Thanh San, về Nhân Tế Đường bằng cửa ngách.
Ông nội đã ngủ. Nghe thấy tiếng bước chân, Liệt Phong từ trên lầu lao xuống hệt linh hồn bóng tối, hớn hở bổ nhào lên người Kiều Mộ.
Kiều Mộ vỗ vỗ nó, sau đấy đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Tần Bân. Xong xuôi, cô dẫn Liệt Phong về phòng, đóng cửa, lại gửi tin nhắn cho Trương Dương. Cậu chàng trả lời rất nhanh, kể rằng Hoàng Viện vừa ngủ, mình thì vẫn ở lại phòng bệnh với cô bé, còn gửi cả ảnh 'selfie' của hai đứa.
Kiều Mộ nhìn bức ảnh mấy phút liền, tiếp đó cô cho Trương Dương biết, mình sẽ đến vào tối thứ Tư và dẫn cậu ấy về Lâm Châu vào thứ Năm.
Có lẽ Trương Dương quá đỗi vui mừng, cậu ấy gọi luôn điện thoại tới, trong giọng nói cố ý đè thấp, chất chứa nụ cười chẳng che giấu nổi: "Chị Kiều ơi, chị tới đón em thật ạ? Đưa cả Hoàng Viện theo được không chị? Cô nhóc này không muốn ở viện."
"Vẫn chưa dẫn em ấy đi được, đón em trước đã! Hình như giấy báo trúng tuyển của các em đã được gửi đến rồi đấy!" Kiều Mộ cong khóe môi: "Phấn khởi lắm đúng không?"
"Quá phấn khởi luôn ạ..." Trương Dương kìm nén tiếng cười, chắc cậu chàng đang bịt miệng, nên lời nói có phần không rõ ràng: "Em dám chắc mình đỗ mà Hoàng Viện chẳng tin!"
"Chị cũng mong em đỗ! Muộn quá rồi! Đợi chị gọi lại cho em sau nhé!" Kiều Mộ ngáp một cái, xin lỗi rồi cúp máy.
Điện thoại Trương Dương lúc nào cũng trong tình trạng bị nghe lén. Nếu bọn lão Lục thu được tin tức của Tiêu Trì qua cú điện thoại này thì ắt hẳn sẽ sắp xếp trước.
Còn máy của cô có bị nghe lén hay không thì chẳng ai biết, chỉ có thể thận trọng ứng phó.
Quẳng điện thoại sang bên, nghe thấy tiếng Tần Bân đi đánh răng rửa mặt, Kiều Mộ chếch đầu ngó Liệt Phong đang nằm bò cạnh giường, cô khẽ nhướng môi.
Tiêu Trì luôn lo lắng chuyện Trương Dương bị chặn giữa đường, hẳn rằng anh cũng đã nghĩ xong kế hoạch trốn ra ngoài, cô có nóng ruột cũng vô ích.
Đang thất thần thì di động lại có cuộc gọi, một dãy số lạ.
Kiều Mộ nhìn màn hình giây lát mới bình thản bắt máy: "Tổng giám đốc Trương."
"Thay đổi thời gian thành 7 giờ tối!" Bên tai vang lên giọng của Trương Lương Nghiệp, lão chỉ nói đúng một câu ấy rồi kết thúc cuộc gọi luôn.
Cầm điện thoại, Kiều Mộ dán mắt lên trần nhà, như đang suy tư điều gì. Trốn đi lúc ban đêm có xác suất thành công cao hơn ban ngày. Nhưng, mong sao Tiêu Trì đã liên lạc với sếp phó Lương để bố trí triển khai hành động một cách sớm nhất.
Lúc sau, bên ngoài im lặng hẳn, phòng Tần Bân đã tắt đèn, mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối.
Kiều Mộ bò dậy đi tắm, sau đó về giường mơ màng ngủ khì.
Gần sáng, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo tin nhắn di động, trực giác cho cô biết đây là Tiêu Trì gửi, còn chưa đọc nội dung thì đầu óc đã tỉnh táo hơn nửa.
Ngồi dậy mở khóa di động, khoảnh khắc đọc được nội dung tin nhắn, rốt cuộc cô cũng bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng.
Tiêu Trì đã liên lạc với sếp phó Lương, anh bảo cô đến lúc ấy cứ nghe theo chỉ thị, không cần bận tâm những thứ khác.