"Omega, suy cho cùng phải bị đánh dấu."
Editor CO6TINY ????
Thi Chi Nguyên hoàn toàn chết lặng, sững sờ nhìn Dư Cảnh Hiên, không thốt nên lời.
Nhiếp Tử Hàng cũng không khá hơn là bao.
Chả trách...
Chả trách Thi Chi Nguyên gọi cảnh sát Dư bảo y giúp đỡ, nhưng y lại từ chối.
Khó trách lúc họ đang nói đến về vụ án của Hà Thành không có luật sư nào đồng ý nhận, Dư Cảnh Hiên lại vội vàng chạy tới, còn không thèm để mắt đến phép lịch sự cơ bản.
Sợ hắn thấy tiền sáng mắt, thực sự tiếp nhận án của Hà Thành đúng chứ.
Nhiếp Tử Hàng ngẩng đầu nhìn Alpha đảng đứng thẳng tắp đối diện, người kia mím chặt môi, vẻ mặt trông vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Có điều vành tai lại đỏ ửng, bán đứng chủ nhân của nó.
Từ cái lần ở tiệm thịt nướng kia, cũng được một thời gian rồi, vẫn chẳng chờ được câu xin lỗi của Dư Cảnh Hiên, chắc chắn là thấy xấu hổ, không dám đối mặt với hắn rồi.
Lần này hẳn đã hạ quyết tâm dữ lắm, mới tìm đến văn phòng luật.
Nhiếp Tử Hàng ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Đã là cùng một chuyện, cảnh sát Dư ngồi xuống hẵng nói."
Alpha có hơi do dự, nhìn về phía đối diện: "Anh đang trong kỳ phát tình."
Nhiếp Tử Hàng: "Còn chưa tới, sao, muốn ngồi cùng tiểu tam cướp bạn trai cậu?"
Dứt lời trực tiếp kép lấy tay y.
Cổ tay Alpha không quá mỏng, cũng không mềm mại như Omega, xương cốt có chút cứng.
Bị hắn túm lấy, liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chỉ là sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, hai tay quy củ đặt ngay ngắn trên đầu gối, không dám liếc mắt nhìn hắn.
Nhiếp Tử Hàng từng xem qua phim hành quân, lúc chiến sĩ bên trong bị người giáo huấn, đều sẽ ngồi y chang thế này.
"Tôi xem tài liệu trước đã." Nhiếp Tử Hàng nói.
Giọng nói dịu dàng hơn trước không ít.
Dư Cảnh Hiên không được tự nhiên nuốt nước bọt, vô thức siết chặt ngón tay.
Pheromone của Omega bên cạnh cứ thoang thoảng, mùi rất nhẹ, giống cảm giác đi dạo bên bờ biển mùa hè, gió thổi vào bờ, hòa quyện trong không khí, mang theo mùi vị ẩm ướt mằn mặn.
Nhiếp Tử Hàng không lừa y...!Đây quả thực là dấu hiệu sắp bước vào kỳ phát tình.
Lần trước ngửi được mùi pheromone nồng đậm này, là vào cái đêm hôm đó, trên xe Nhiếp Tử Hàng, y gối đầu lên đùi người kia.
Bên tai vang lên tiếng lật giấy xột xoạt.
Khóe mắt Dư Cảnh Hiên liếc sang bên, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang nửa dựa vào tay vịn của ghế sô pha, một tay cầm văn kiện nghiêm túc xem xét.
Trên ngón trỏ tay trái, đeo một chiếc nhẫn bạc cũ, hoa văn phức tạp lại bí ẩn.
Vừa rồi bàn tay này vừa nắm lấy cổ tay y...
Tay Omega có chút lạnh, nhiệt độ thấp hơn y một chút, làn da cũng không mịn màng bằng Alpha mỗi ngày đắp mặt nạ như Lục Phi Phi.
"Sắp xem xong rồi, cảnh sát Dư có thể chơi điện thoại một lúc trước, không cần cứ nhìn chằm chằm vào tôi đâu." Nhiếp Tử Hàng nhắc nhở.
Lúc này Dư Cảnh Hiên mới ý thức được, y từ len lén nhìn ban đầu chuyển sang công khai nhìn người ta, còn nhìn lâu như vậy.
"Được." Y vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Tài liệu không nhiều, chỉ có bảy trang giấy A4, hành vi phạm tội lẫn chứng cứ đều đầy đủ.
Nhiếp Tử Hàng đóng tài liệu lại, theo thói quen xoa xoa xung quanh vùng tuyến thể.
Cứ mỗi lần trước khi phát tình, chỗ này lại đau nhức inh ỏi.
"Cảnh sát Dư...!Ở ngoài cứ gọi cậu là Dư tiên sinh đi.
Chứng cứ cậu chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng tội trạng chưa đủ để bỏ tù, chưa nắm được chứng cứ thật sự vi phạm hình sự.
Cậu có chuyên môn trong lĩnh vực này, hẳn cũng biết hành vi nào có thể bị hình sự hóa, hành vi nào chỉ được coi là tranh chấp dân sự.
Thứ cậu thu thập được, hành vi bòn tiền của công ty thành lập công ty con, có liên quan trong "Bộ luật dân sự ABO", được coi là tranh chấp kinh tế.
Pháp luật nhiều nhất sẽ phán gã hoàn tiền, nếu không nộp đủ tiền sẽ trở thành người bị hạn chế hành vi dân sự."
Hai mắt Dư Cảnh Hiên lóe sáng, muốn nói: Bên trên còn có thứ khác.
Nhưng ở vị trí hai người chạm vào nhau, Nhiếp Tử Hàng nương tài liệu che lại, ngón tay khe khẽ gõ nhịp vào chân mình.
Y ngẩng đầu, mới phát hiện ra Thi Chi Nguyên ở đối diện đang nhìn hai người họ không chớp mắt.
Lập tức hiểu được ý của Nhiếp Tử Hàng, giả bộ thất vọng, yên lặng cụp mắt xuống.
"Ừ, tôi biết......"
Nhiếp Tử Hàng biết Dư Cảnh Hiên đã hiểu ý của mình.
Mặc dù biết Alpha chỉ đang giả vờ thất vọng thôi, nhưng hắn không khỏi vỗ nhẹ vai y: "Không sao, án tôi đã nhận.
Hà Thành dù có là quản lí cấp cao của xí nghiệp lớn mạnh cỡ nào, bị giam giữ vì vấn đề đạo đức cá nhân, tạo ra chấn động kinh tế cho công ty, đã đủ cho gã bài học, tôi không ngại khiến gã có muốn nôn cũng sợ xanh mặt."
Nói xong, làm như mới phát hiện ra sự tồn tại của Thi Chi Nguyên: "Rác rưởi còn chưa chịu đi à?"
Thi Chi Nguyên là một Omega bị chiều đến hư, lúc bị ai đó mắng, mắt cậu ta liền đỏ hoe.
Nức nở nói: "Em...em không biết Hà Thành có bạn trai, anh ta không nói với em...Cảnh sát Dư, tôi thật sự không biết, nếu tôi biết..."
Nói được nửa chừng, đã nhìn ra sắc mặt Dư Cảnh Hiền không tốt.
Nhiếp Tử Hàng không kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: "Thì sao, còn muốn bảo cậu ấy tha thứ cho cậu? Tự mình rải nước tiểu ra coi xem*, cậu xứng à? Hà Thành không nói mình có bạn trai, vậy cậu có nói với gã mình để Omega khác ch*ch chưa?"
"Trở về nói cho Hà Thành, tại sao cả thành phố H này không ai dám nhận án của gã.
Gã cho là không ai thèm tiền à? Sai rồi, là tôi thả dây đấy.
Nếu luật sư nào dám nhận án của gã, về sau Pháp Hàng này sẽ dần đến chết, đường lui cũng từ.
Hiểu chưa? Vốn chính là một cặp tiện nhân, còn đặt tôi lên bàn cân so cao thấp với Hà Thành? Sao, gã có tiền hơn tôi, thì có thể bôi cậu trắng sáng không chút tỳ vết? Alpha cùng Beta thấy cậu là Omega, không dám làm gì cậu, nhường cậu à, Nhiếp Tử Hàng tôi đây không quản cái này."
Thi Chi Nguyên càng khóc dữ dội hơn.
"Nhưng Alpha