"Vui quá xá, sắp ghiền luôn rồi."
Editor CO6TINY ????
Bút ghi âm bị quẳng đi, Thi Chi Nguyên e sợ vẫn chưa hư hẳn, còn lấy điện thoại nện xuống, đảm bảo không xảy ra sở hở nữa, mới cười gằn ngừng tay.
Dư Cảnh Hiên chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đều đông lại, đáy lòng dâng lên từng đợt ớn lạnh.
Hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Hàng.
Trong con ngươi kia, lộ ra tia cầu cứu mà chính y cũng không nhận ra.
Xe cảnh sát gầm rú dừng ngay ở cửa văn phòng.
Chuông gió kêu lên leng keng, cảnh sát một thân cảnh phục nối đuôi nhau tiến vào, ai nấy đều mang theo mặt nạ chống pheromone.
Có người nhận ra Dư Cảnh Hiên, vội vàng chạy tới hỏi thăm: "Tiểu Dư, cậu cũng ở đây à.
Vừa hay, kể lại một chút tình huống ở đây cho chúng tôi.
Chỉ có một Omega phát tình? Còn ai khác bị ảnh hưởng không?"
Dư Cảnh Hiên lắc đầu: "Chỉ có một Omega phóng ra pheromone tại chỗ.
Người trong văn phòng không nhiều, chỉ có Omega là Nhiếp tiên sinh, còn có một nữ Beta ở quầy lễ tân.
Tôi đang thảo luận vụ án với luật sư Nhiếp, Omega này bỗng nhiên phóng pheromone ra.
"
Nói được nửa chừng, Thi Chi Nguyên bị cưỡng chế tiêm thuốc ức chế đột nhiên chỉ vào y, cao giọng hét lớn: "Hoàn toàn không phải vậy! Anh thân là Alpha, lại dùng pheromone, cưỡng ép tôi phát tình!"
Lời tường thuật trước sau không khớp, tất cả sĩ quan cảnh sát đang phá án trầm mặt xuống, ánh mắt dán chặt vào Omega còn lại ở đây.
"Nhiếp tiên sinh, phiền anh đi một chuyến đến đồn cảnh sát, làm nhân chứng, tường thuật lại sự việc."
Một Alpha hơi đứng tuổi đi qua, nói với Nhiếp Tử Hàng.
Thi Chi Nguyên vừa nghe tin Nhiếp Tử Hàng sẽ đứng ra làm nhân chứng, lo sốt vó.
Đùa gì đấy, nếu Nhiếp Tử Hàng ra làm nhân chứng, tất cả lời bịa đặt của cậu ta sẽ bị vạch trần mất.
"Sao anh ta có thể làm nhân chứng được? Anh ta là bạn trai cũ của tôi, không được! Căn cứ theo quy định của pháp luật, anh ta không thể làm nhân chứng!"
Nhiếp Tử Hàng hừ lạnh một tiếng, gọi cô gái ở quầy lễ tân đi tới: "Sao lưu máy giám sát chưa? Hôm nay baba mang con đến đồn cảnh sát thăm quan."
Cô gái lắc USB trong tay, vui sướng tranh công: "Vâng vâng, lúc bút ghi âm vừa bị đập đã bắt đầu lưu rồi! Bốn camera, 360 độ không góc chết, độ phân giải cao, cả dữ liệu giám sát pheromone cũng được hiển thị rõ ràng! "
Nhiếp Tử Hàng cười nhận lấy: "Làm tốt lắm, về sẽ phát tiền thưởng."
Sau đó quay lại, kéo cánh tay của Dư Cảnh Hiên, đặt USB vào lòng bàn tay y.
"Cầm lấy, bát cơm của cảnh sát Dư đều ở bên trong.
Cố tình phóng ra pheromone dụ dỗ Alpha, dưới tình huống biết rõ đối phương là cảnh sát, còn cố gắng tiêu hủy bằng chứng nhằm vu khống, tội thêm tội.
Tôi chờ cảnh sát Dư tự tay đưa cậu ta ra công lý, người dân bình thường như tôi cũng vui mừng lây."
Lúc người đàn ông nói chuyện, mày khẽ nhướng lên, trông như đang đùa giỡn, không hề nghiêm túc chút nào.
Nhưng Dư Cảnh Hiên nhìn vào USB trong tay, cảm thấy mắt mình nóng hổi.
Y chậm rãi siết chặt USB, nói: "Được."
Hai người lại đi một chuyến đến đồn cảnh sát, lần lượt lập biên bản tường trình sự việc, xong việc trời cũng tối mù.
Thi Chi Nguyên đã vi phạm "Luật Hình sự ABO" của quốc gia, về tội cố ý vu khống quan chức nhà nước, không phải qua loa bắt giữ là xong chuyện, sau khi xin chỉ thị của viện kiểm sát, cậu ta bị giam tại trại tạm giam thành phố, ít hôm nữa sẽ hầu tòa, đợi tòa án xét xử xong có thể định tội.
Nhiếp Tử Hàng rời khỏi đồn cảnh sát, xem thời gian, đã bảy giờ tối.
Mặt trời tắt rụi, đường vừa lên đèn.
Dãy núi phía xa xa kia tối dần, trên trời còn lưu lại một màu ráng mỡ.
"Vốn trực tiếp rời đi đã xong chuyện, cứ phải đóng kịch phát tình, còn muốn đổ trách nhiệm cho quan chức nhà nước, tự tìm đường chết mà.
Lần này chưa gông đủ năm rưỡi, đừng hòng ra tù được."
Nhiếp Tử Hàng đút một tay vào túi, mở app ra gọi taxi.
Màn hình lập tức hiển thị biển số xe của tài xế nhận đơn, nhưng ở đây là trung tâm thành phố, còn là giờ cao điểm buổi tối, ước chừng khoảng mười phút nữa xe taxi mới đến nơi.
Nhiếp Tử Hàng chợt nhớ ra, cái hôm đưa Dư Cảnh Hiên cùng đầu búi tỏi về, cách khu nhà mình không xa, liền quay sang hỏi y: "Cảnh sát Dư sống ở tòa Phong Hoa à? Hay bạn cậu sống ở đó? Lần trước hai người uống say, có tiễn cả hai về tiểu khu kia.
Tôi ở tòa bên cạnh, nếu thuận đường thì chúng ta về cùng luôn."
Dư Cảnh Hiên khựng lại, lỗ tai đỏ lên, thấp giọng nói: "Nhà của tôi ở bên kia."
"Thế bắt taxi với tôi đi."
"Được."
Chẳng bao lâu sau taxi đã đến, hai người ngồi ở ghế sau, xe chầm chậm lăn bánh trong dòng xe cộ dài dằng dặc.
Nhiếp Tử Hàng cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
[Nghe nói mày lại di dạo đồn cảnh sát đấy à? Anh em đã nói trông thằng Omega này không an phận rồi, mày xem đi, ngã đau chưa.]
[Ngã ngựa? Tao tiễn cậu ta vào tù rồi, phán 2 năm.
]
[Trâu bò, không hổ là luật sư giỏi giang nhất Thành phố H, chơi đùa pháp luật