Lễ đính hôn giữa Nhan gia và Hách gia được nhiều người chú ý và quan tâm đến. Khắp thành phố ai ai đều ngưỡng mộ. Cô dâu thì xinh đẹp, chú rể thì giàu có tài năng. Nhưng chẳng ai biết rằng cuộc hôn nhân này là vì chính trị. Bản thân hai người kia cũng chỉ vì lợi ích riêng mà đồng ý với hôn nhân này. Buổi lễ được diễn ra long trọng tại khách sạn Barick nổi tiếng bậc nhất tại thành phố.
Minh Nguyệt bị Vương Hàn bắt ở nhà đến nỗi chán đến tận cổ rồi. Ngày nào anh cũng đều đặn đi trễ về sớm cùng cô ăn cơm, thậm chí anh còn mua đồ ăn cho cô. Mới có mấy ngày mà cô nhìn đầy đặn hơn hẳn. Minh Nguyệt ai oán mắng mỏ anh. Anh muốn cô thành heo luôn rồi sao? Sáng thì anh nằm ôm cô đến tận trưa mới đi làm, đến chiều thì đã về nấu ăn cùng cô. Đúng là người giàu thật tốt! Anh muốn đi làm như thế nào cũng được.
Hôm qua anh còn dẫn cô tới thăm Vương lão gia, ông nội không chỉ mắng anh là không chăm lo cho cô tốt, thấy cô gầy đi rất nhiều. Ông lập tức cho người nấu thật nhiều món ngon tẩm bổ cho cô. Cái bụng nhỏ của cô thật muốn khóc! Hết anh chồng nuôi cô béo giờ đến ông còn bảo cô vẫn còn gầy! Gia đình này rốt cuộc là ưa thích người mũm mĩm hay sao?
Lúc cô ai oán mắng anh, thì anh chỉ đáp lại cô với vẻ cưng chiều.
“Em quả thực rất gầy, béo lên một chút, ôm cũng thích mà sờ nắn cũng thích hơn!”
Sao cô lại đi thích một kẻ lưu manh, miệng chó như anh vậy?!
Đến chiều thứ 6 cô sửa soạn để đi dự lễ đính hôn, anh bảo là anh có chút công việc nên không để đến, làm cô buồn lắm luôn. Tuy là không công khai quan hệ nhưng cô cũng muốn nhìn anh từ xa mà...
Minh Nguyệt diện chiếc đầm vừa sắm cùng mái tóc suông dài xoăn nhẹ. Cô mở hộp tủ thì thấy có một hộp trang sức nhỏ cùng mảnh giấy đi kèm.
“Là anh mua cho em, hy vọng em sẽ thích.”
Là chiếc vòng cổ ruby sang trọng, lấp lánh như ánh sao trời. Đôi bông tai nhỏ cũng thật đẹp. Mọi thứ như được làm ra giành cho cô. Hôm nay Minh Nguyệt như hiện thân của nữ thần cao quý. Đẹp đến mê hồn, đoan trang đến ghen tỵ. Cô khẽ mỉm cười gọi điện cho anh. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Em nhận được quà rồi chứ?”
“Nhận rồi. Cảm ơn anh. Anh cứ sắm đồ cho em như vậy, em áy náy đấy.”
“Vợ của anh mà còn áy náy sao? Có vẻ em chuẩn bị xong hết rồi? Tiểu Trương sẽ tới đón em. Anh còn một bất ngờ dành tặng em.”
Vương Hàn cúp máy rồi khẽ nhướn mày. Chưa lần nào anh háo hứng gặp cô đến như vậy. Y phục của cô sắm anh còn chưa được thấy. Tính đến bây giờ hình như hơn 1 tháng rồi, nếu cô ăn mặc quá lộng lẫy, anh liền bế cô về thịt!
“Thưa thiếu gia, âu phục đã chuẩn bị xong.”
“Mau xuất phát.” Anh sắp không kiềm chế được mà tưởng tượng dáng dấp xinh đẹp của cô trong bộ vây dạ hội kia.
Tại khách sạn Barick, giới nhà giàu đều nườm nượp tiến vào, ai ai cũng khoác lên mình những món đồ đắt tiền, những trang sức quý giá. Anh bước xuống xe liền có người tới cúi đàu chào trang trọng. Vương Hàn đưa mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ của cô nhưng không thấy. Có vẻ tiểu Trương chưa đưa cô ấy tới. Anh lạnh lùng nhìn đám con gái thượng lưu đang say mê nhìn anh, Vương Hàn nhíu chặt mi tâm khó chịu trong lòng. Nếu không phải vì tiểu yêu tinh của anh thì anh cũng không thèm đến nơi này. Nhìn đám nữ nhân kia không ai đẹp bằng cô vợ nhỏ của anh cả! Đến 1 cọng tóc cũng chẳng lọt mắt anh.
Bỗng tỏng hội trường nổi lên lời bàn tán xôn xao, anh đưa mắt về phía sảnh lớn, hình dáng quen thuộc ập vào trái tim anh. Là tiểu yêu tinh đầy quyến rũ! Cô trong thật mê hồn trong bộ cánh màu đỏ mận kia, bộ váy hơi ôm sát cơ thể, để lộ thân hình hoàn hảo của cô. Mọi thứ đều thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt anh. Tròng mắt khẽ rung động, mi dãn ra, trìu mến nhìn cô. Ít ra cô nhóc này không để lộ quá nhiều, tạm chấp nhận được!
Minh Nguyệt vừa bước vào thì liền bắt gặp hàng vạn ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Trước giờ cô rất ít khi tham gia vào các hoạt động của giới thượng lưu, ngay cả khi còn ở Nhan gia, mỗi khi có tiệc thì cũng chỉ có 3 người đi, còn cô thì ở nhà. Vốn dĩ cô không muốn đi, mà có muốn đi thì cô cũng không có quyền đòi hỏi. Lần này do nể tình cha nuôi nên cô mới tới, thật khó chịu khi ai ai cũng nhìn cô bằng con mắt thèm khát đó. Thà cô ở nhà chờ anh còn hơn!
Minh Nguyệt nhẹ nhàng tiến tới bên trong hội trường, kiếm một góc khuất ngồi xuống. Cô không muốn quá nổi bật, cũng không muốn nhiều người biết đến. Minh Nguyệt cảm thấy ngột ngạt dưới ánh nhìn đắm đuối của những tên kia. Bỗng nhiên có một một anh chàng tiến tới gần cô, nở nụ cười thân thiện bắt chuyện.
“Xin chào tiểu thư, trông cô có vẻ hơi lo lắng, tôi có thể trò chuyện cùng cô được không?”
“Xin lỗi ngài nhưng tôi muốn ở một mình. Tôi nghĩ ngài lên lo cho vợ mình hơn là bắt chuyện cùng tôi.” Minh Nguyệt không ngần ngại trả lời, cô vừa thấy trên tay hắn có một chiếc nhẫn liền biết hắn đã có vợ, hơn hết cách nói chuyện này cũng đủ chứng minh hắn là kẻ sát gái.
“Vị tiểu thư này cũng thật tinh ý! Cô ra giá đi, cô tới đây tìm kim chủ đúng chứ?” Tên đàn ông kia tắt lịm nụ cười, ánh mắt khinh thường nhìn cô, ngày một tiến sát hơn.
“Tôi nghĩ ngài đang tốn thời gian đấy, đừng tiến sát hơn. Ở đây còn có phòng viên, xin ngài tự trọng!” Minh Nguyệt lùi bước về phía sau, khuôn mặt cứng rắn nhìn hắn ta.
“Cô đừng có mà lên mặt! Yên tâm, tuy tôi có vợ nhưng tôi lại thích những cô gái trẻ đẹp như vị tiểu thư này hơn.” Nụ cười tà ác dần hiện lên, tay hắn cũng không yên vị mà tiến tới.
“Thật quý hoá cho tôi. Nếu anh còn quá phânn thì thật tiếc, đoạn ghi âm này sẽ được gửi tới toà soạn báo nổi tiếng đấy.” Minh Nguyệt đem khuôn mặt xinh đẹp ngước nhìn người đàn ông trước mặt, tay cô cầm điện thoại không sợ hãi.
“Cô! Coi như đen đủi! Hừ!” Hắn ta mặt tái đi, liền buông tha cho cô.
Minh Nguyệt thì thầm mắng, còn muốn đấu với cô sao? Còn non nớt!
“Thưa tiểu thư, lão gia muốn gặp cô.” Một người đàn ông cao to tiến tới phía cô.
Vương Hàn nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia đi khuất, tâm trạng có chút không vui, nhưng anh đã ngầm đoán được mọi việc.
“Chào Nhan tổng, đã lâu không gặp.” Minh Nguyệt nhìn thấy cha nuôi, trái tim khẽ nhói. Cha từng yêu thương và chăm sóc cô nhưng giờ giữa họ chỉ là người dưng với nhau...
“Tiểu Nguyệt, con dạo này có vẻ sống rất tốt?” Nhan Vương Chánh thoáng nhìn cô gái trước mặt ông, đầy đặn hơn trước, xinh đẹp hơn trước, đồ mặc trên người cũng vô cùng đắt tiền, nhưng cô không còn là cô con gái nhỏ của ông nữa...
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi sống rất tốt, cũng đã tốt nghiệp, cảm ơn Nhan gia đã nuôi nấng tôi suốt 20 năm qua.” Ánh mắt cô đượm buồn, đè lặng phần tình cảm lúc trước.
“Con tốt nghiệp sớm vậy sao? Con có muốn vào làm cho Nhan thị không?”
“Xin lỗi nhưng tôi không muốn liên quan đến Nhan gia nữa, nếu không còn gì, Minh Nguyệt xin cáo từ.” Minh Nguyệt vừa xoay người liền chạm mặt mẹ con Nhan Liễu Yên và Sa Mặc Doanh. Gương mặt cô liền đen lại, cũng không xui xẻo đến vậy chứ? Oan nghiệt thật!
“Cô còn dám đến đây xin xỏ Nhan gia cái gì sao? Nhìn mặt mày cũng xinh đẹp nhưng sao nhân cách lại thối nát đến vậy?” Sa Mặc Doanh liếc mắt, giở giọng hống hách quát lên.
“Mẹ à, cô ta cũng chỉ được cái mặt, bán thân cho đại kim chủ nào để được ăn sung mặc sướng đấy!”
Nhan Liễu Yên hất cằm, đảo mắt nhìn trang phục của Minh Nguyệt. Là chiếc váy trong cửa hàng hôm trước, chiếc váy này còn đẹp hơn cái mà cô giành được, thêm thứ trang sức lấp lánh đến loá mắt kia cành khiến Minh Nguyệt càng hấp dẫn hơn. Liễu Yên