Vương lão gia nhẹ nhàng nắm chặt tay Minh Nguyệt dạo quanh một vòng sân nhà. Ông thật không ngờ cô gái nhỏ nhắn này có thể thay đổi A Hàn của ông. Kể từ khi chuyện đó xảy ra, A Hàn như biết thành một kẻ khác. Trầm lặng, bình tĩnh đến đáng sợ. Thậm chí ngay cả khi chính mình bị thương thì A Hàn vẫn lạnh lẽo, trầm mặc.
Chưa bao giờ A Hàn có thể nở nụ cười hạnh phúc cả. Kể từ khi Minh Nguyệt xuất hiện, mọi thứ đều được sữa chữa. Ông còn nhớ đứa cháu của ông ghét ăn rau như thế nào. Đến khi cơ thể bị suy nhược vì thiếu chất, nó vẫn một mực không muốn ăn rau, phải truyền dung dịch. Nhìn xem, cô gái này lại khiến nó bỏ tật kén ăn, lại trồng rất nhiều rau củ trong vườn. Điều này càng khiến ông hạnh phúc hơn.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Vương lão gia đã thấy được tất cả. Rằng cô bé này sẽ khiến A Hàn biết yêu, biết quý trọng, biết thay đổi. Rằng A Hàn sẽ vì cô bé này mà bỏ qua tất thảy những kí ức kia. Rằng cả hai sẽ bù đắp cho nhau những khiếm khuyết mà cố gắng thay đổi.
Ông chưa bao giờ nhìn sai người. Lần này ông tới đây không chỉ là đánh chết thằng cháu ất ơ kia dám làm hại tiểu Nguyệt, mà còn có ẩn ý khác. Xem ra, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.
“Tiểu Nguyệt, con có yêu A Hàn không?”
“Con...con...” Minh Nguyệt bị hỏi đột ngột như vậy, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Hahaha, đúng là tuổi trẻ. Ta không làm khó con. Mấy đứa toàn tâm toàn ý bên nhau là ta hạnh phúc rồi.”
Vương lão gia hơi dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
“Tiểu Nguyệt, ông nghĩ cũng đã đến lúc để nói với con điều này.”
Minh Nguyệt thấy ông nghiêm túc, cô cũng dè dặn hỏi.
“Dạ chuyện gì ạ?”
Vương lão gia không nói gì, cứ tiến về phía nhà kính. Minh Nguyệt cũng im lặng đi đằng sau.
“Tiểu Nguyệt, con ngồi đi.”
“Dạ.”
Vương lão gia cẩn thận lấy trong túi quần một chiếc hộp gỗ nhỏ, được chạm khắc hoa văn tinh tế, sắc nét. Chiếc hộp cũ kĩ có khắc một chữ Vương trên mặt. Ông từ tốn đưa chiếc hộp vào tay Minh Nguyệt. Ánh mắt thoáng buồn.
“Tiểu Nguyệt, đây là món quà nhỏ ông dành cho con.”
Minh Nguyệt khẽ chạm vào chiếc hộp, những nét chạm tỉ mỉ, đẹp đẽ thu hút cô. Minh Nguyệt mở ra, bên trong là một chiếc vòng phỉ thuý tinh xảo được bọc một lớp vàng điêu khắc cặp long phụng sắc nét. Tay cô hơi ngừng lại, ánh mắt do dự nhìn Vương lão gia.
“Ông...cái này cũng quá đắt tiền rồi.”
“Cái này là đồ gia truyền của Vương gia, con cứ nhận đi. Bao năm nay, hễ làm dâu ở Vương gia thì con có trách nhiệm để gìn giữ món quà này. Chỉ có con mới đủ khả năng giữ món đồ này.” Vương lão gia giải thích.
“Nhưng...nó quá quý giá. Con không thể.” Minh Nguyệt hơi bồn chồn. Ông thật sự không biết, giữa anh và cô đang là mối quan hệ như thế nào. Nhưng cô biết và hiểu rõ, mọi thứ chỉ là hợp đồng...
Nhưng...nhưng trái tim cô lại hoàn toàn thuộc về anh. Từ bao giờ cô bị anh mê hoặc, dần chìm đắm trong sự chăm sóc lo lắng của anh. Cô biết mình yêu anh nhưng cô không dám chắc mối quan hệ này sẽ bền lâu. Càng không dám ôm hy vọng. Anh chỉ là đối xử tốt với cô...
Trái timm Minh Nguyệt khẽ siết chặt lại, cô đau lòng chạm vào chiếc vòng kia. Hiện tại cô có gia đình, có anh, có cả ông nữa. Cô không muốn làm ông thất vọng...
Vương lão gia nhìn thấy sự buồn bã trong mắt cô, ông không nói gì cả, vì ông không muốn xen vào cuộc sống của hai đứa nhỏ. Cả hai đứa đều là những đứa trẻ ông yêu quý, thế nhưng hạnh phúc và số phận của nó ông chỉ muốn là người chứng kiến và chúc phúc. Ông từng phạm phải lỗi lầm to lớn đối với Vương Hàn, ông muốn dùng tất cả tình yêu thương này để thầm vun vén cho hai đứa.
Vương lão gia chợt lên tiếng.
“Ta