Minh Nguyệt dậy từ sáng sớm để chuẩn bị mọi thứ. Tuy cô là người có năng lực nhưng đây là lần đầu tiên cô đi phỏng vấn ở tập đoàn lớn, bản thân cũng có chút hào hứng bồn chồn.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng chân váy công sở. Vẻ đẹp của cô nổi bần bật như đoá hoa rực rỡ. Minh Nguyệt vui vẻ đi xuống dưới.
Vương Hàn ở dưới phòng ăn vừa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia liền đứng hình vài giây. Tiểu yêu tinh của anh cũng quá hấp dẫn đi mất. Không ngờ cô mặc đồ công sở lại mê người như vậy. Anh tiến tới ôm lấy cô, quyến rũ ghé vào tai cô.
“Tiểu yêu tinh, nếu như em nhất quyết muốn IB để làm việc thì anh sẽ không để người khác thấy được em như vậy đâu.”
“Hàn, sao vậy? Có phải xấu lắm không?”
“Không. Em đẹp lắm. Anh thật sự muốn giấu em đi mà!” Vương Hàn vùi đầu vào cơ thể mềm mại như bông của cô, tham lam hít lấy hương nhài nhàn nhạt trên người cô.
Minh Nguyệt ngượng ngùng đẩy anh ra.
“Anh đừng nghịch, em nhột. Hôm nay em phỏng vấn, tuyệt đối không được trễ.”
Vương Hàn quyến luyến buông ra, khuôn mặt uỷ khuất. Vợ anh thơm tho như con mèo nhỏ mà anh không được ôm. Quả là khắc nghiệt quá mà.
“Anh vừa mua xe mới cho em. Đừng lo, xe rất bình thường rất vừa ý em.” Vương Hàn đặt trong tay cô chiếc chìa khoá xe.
“Cảm ơn anh. Anh đợi một chút, em chuẩn bị bữa sáng nhé.” Minh Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp rạng ngời, gò má hồng hào đáng yêu khiến lòng anh mềm nhũn.
Minh Nguyệt xong bữa sáng của mình liền hôn anh một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cô thoáng nhìn con xe mới toanh anh vừa mới mua. Quả thật là xe rất bình thường nha.
Tại công ty IB.
Minh Nguyệt đứng trước sảnh lớn, cô hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần. IB là tập đoàn lớn nổi tiếng trong giới trang sức đá quý được rất nhiều người ưa chuộng. Vì là công ty về đá quý nên mọi thứ trong IB đều xa xỉ quá mức. Những sản phẩm và mẫu mã đều được trung bày tại sảnh lớn của công ty.
Cô tiến tới quầy lễ tân, nhân viên ở đây so với Vương thị nhìn có vẻ thân thiện hơn rất nhiều.
“Thưa tiểu thư, cô cần giúp gì ạ?”
“À tôi tới đây để phỏng vấn cho vị trí giám đốc kinh doanh.”
“À cô tới hội trường lớn ở tầng 10 nhé.”
“Cảm ơn.”
Minh Nguyệt đi vào thang máy. Bỗng nhiên thang máy chỉ vừa dừng lại ở tầng thứ 8 nhưng cô lại không để ý nên bước ra ngoài. Minh Nguyệt va phải một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu bạch kim. Đôi mắt màu xanh thẳm như màu đại dương, bờ vai rộng cứng rắn nam tính. Gương mặt đẹp như được tạc.
Cô bị mất thăng bằng loạng choạng té xuống. Minh Nguyệt khẽ lắc đầu rồi thu dọn đống giấy tờ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất. Người đàn ông kia nhẹ nhàng cúi người nhặt giúp cô. Giọng nói êm dịu thốt lên.
“Cho hỏi cô có bị thương ở đâu không?”
“À không sao tôi ổn.”
Người đàn ông kia vươn tay muốn đỡ Minh Nguyệt, nhưng cô lại cương quyết đứng dậy phủi nhẹ chiếc váy rồi cúi chào.
“Xin lỗi anh, tôi đang bận nên xin cáo từ.”
Minh Nguyệt bước nhanh ra ngoài. Dương Bắc Minh nở nụ cười chan hoà vẫy tay tạm biệt cô.
Bắc Minh là một chàng trai bước vào ngành đá quý từ khá sớm. Do Dương gia đã quá nổi tiếng trong lĩnh vực này nên Bắc Minh được rất nhiều nữ nhân săn đón. Anh không phải tên sát gái nhưng nếu anh thật sự ngắm trúng cô gái nào thì chắc chắn sẽ đem cô ấy về bên cạnh.
Minh Nguyệt thấy một hàng dài nối đuôi nhau chờ phỏng vấn. Cô biết vị trí cô tuyển chọn là rất khó vào, cũng biết trước là sẽ rất đông người tới tuyển nhưng cái này cũng hơi quá rồi! Minh Nguyệt ở vị trí 120. Cô ngao ngán nhìn dãy line ngùn ngụt người kia. Đến bao giờ mới đến cô chứ.
Minh Nguyệt chăm chú quan sát những người khác, họ đều chuẩn bị CV rất dày, hơn nữa ai ai nhìn cùng rất dày dặn kinh nghiệm nhưng cô lại càng bất ngờ hơn khi mấy chục người vào phỏng vấn chỉ chưa tới 5 phút thì đã buồn bã đi ra, người thì khóc lóc than ôi đủ điều. Họ đã vào đây xin phỏng vấn thì chắc chắn sẽ toàn những người tài giỏi, thế nhưng vẫn bị IB từ chối? Tập đoàn này cần gì chứ? Minh Nguyệt mải suy nghĩ, bỗng chốc có một sự lo lắng dâng lên. Thế nhưng cô lại thở phào nhẹ nhõm, dù gì Hàn cũng chứa chấp cô thôi.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt cô. Cô khẽ run hàng mi cong dài, hít thở đều, mở toang cánh cửa lớn. Ở trong hội trường lớn chỉ có vài ba người đang ngồi nghiêm túc nhìn cô. Bỗng cô nhìn thấy bóng người quen thuộc, là người cô vừa va phải lúc nãy. Hoá ra anh ta là người phỏng vấn cô.
Dương Bắc Minh đang mệt mỏi xoa mi tâm, đám